Chương 40.2: Nụ hôn thật sâu
Thấy cô đáp lại nụ hôn, nụ hôn của Lục Hạo Đình càng càng quấy hơn, càng say đắm hơn.
Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vời như vậy nên trong chốc lát anh cảm thấy có chút mất khống chế!
Nụ hôn nhanh chóng lan lên má, xuống cổ, dọc theo xương quai xanh thanh tú rồi lan tận xuống dưới.
Bộ quần áo mùa hè có đường viền cổ tương đối rộng, bị anh vô tình kéo ra, rơi khỏi vai cô...
Cố Vân Tịch rên rĩ một tiếng khiến Lục Hạo Đình đang mê loạn tỉnh táo lại, anh đột nhiên ngẩng đầu lên rồi ý thức được hành vi của mình khốn nạn đến thế nào.
Áo cô đã bị anh xé rách một bên vai, khung cảnh trước ngực cô bị che đi một nữa, một nữa còn lại lộ ra làn da trắng trẻo mềm mại, còn có vết đỏ tươi, đó là do lúc nãy anh mê đắm làm ra...
Lục Hạo Đình vội che lại quần áo cho cô, nhìn cô gái toàn thân xụi lơ, yếu đuối như không xương, ánh mắt mê ly nằm trong ngực mình, Lục Hạo Đình có chút đau lòng, vội vàng an ủi: “Anh xin lỗi!
Không sao, đừng sợ, Vân Tịch, Hạo Đình anh sẽ không làm em tổn thương, đường sợ có được không?”
Anh ôm cô vào lòng dỗ dành thật lâu chỉ sợ làm cô sợ.
Cố Vân Tịch lúc này nép mình trong vòng tay của anh, toàn thân cô quả thực yếu ớt, không còn chút sức lực nào.
Kỳ thực cô không bài xích hành vi này của anh chút nào, kiếp trước hai người là vợ chồng mà, thế nhưng cô cũng biết bây giờ làm thế chưa phải là thời điểm.
Bởi vì cô ở kiếp này, tình cảm cùng với Lục Hạo Đình còn chưa đủ sâu đậm.
Cứ như thế được anh ôm một lát, hai người cũng dẫn bình tĩnh lại, Lục Hạo Đình đem Cố Vân Tịch ngồi vào vị trí lái phó.
Thắt dây an toàn cho cô, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn mình.
“Vân Tịch, trước khi em trưởng thành, anh Hạo Đình sẽ không làm gì em...
cho nên đừng sợ nhé!”
Cố Vân Tịch ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Lục Hạo Đình nhẹ nhàng thở ra.
Anh thực sự làm cô gái nhỏ này sợ, dù sao trước đây cô cũng có thành kiến với anh, nếu hình tượng lưu mang này để lại ấn tượng xấu với cô thì thật không xong.
“Buổi tối anh đã ăn rồi, em có đói bụng không?
Muốn đi ăn chút gì không?”
Cố Vân Tịch lắc đầu: ‘Không, em không đói.”
“Vậy quay về có được không?”
Hai người bọn họ ở trong xe đã hơn nữa tiếng, lúc này đã gần đến 10 giờ.
Cố Vân Tịch gật đầu, Lục Hạo Đình liền cho xe nổ máy chở cô về Đế Cảnh Giang Châu.
Mới vừa vào cửa điện thoại của Cố Vân Tịch đã reo lên.
Lâm Thâm!
Khóe miệng Cố Vân Tịch nhếch lên: “A lô.”
“Cô Cố.”
“Đồng ý?”
“....
Ừm.”
“Bây giờ có thời gian không, tôi sẽ nói cho anh biết bước đầu tiên nên làm thế nào, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Bậy giờ...
sẽ không quấy rầy cô chứ?”
Cố Vân Tịch nở nụ cười: “Anh gọi cho tôi không phải là sớm muốn biết trước hay sao?
Bây giờ tôi không ở trường, thời gian vừa tiện.”
Lâm Thâm trầm mặt một lát, anh thật sự có chút thấp thỏm, suy nghĩ hai ngày liền đưa ra quyết định, đương nhiên là muốn xác định rỏ chút để sớm yên tâm.
Nếu không anh ta sẽ không gọi cho Cố Vân Tịch vào giờ này.
“Cô ở chổ nào?”
Anh đã kiềm nén sáu năm, một khi đã quyết định bắt đầu lại thì tự nhiên muốn tiến vào trạng thái làm việc càng sớm càng tốt.
Nụ cười Cố Vân Tịch càng tươi hơn, Lâm Thâm này đúng là người thuộc phái hành động.
“Đế Cảnh Giang Châu...”
Cố Vân Tịch nói địa chỉ cụ thể cho anh ta biết rồi cúp điện thoại.
Lúc này Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì đều ở phòng khách, cả ba đều đang nhìn Cố Vân Tịch.
“Điện thoại của ai?” Lục Hạo Đình hỏi.
“Cựu giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của giải trí An Nghệ, Lâm Thâm.”
C97 -