Chương 42.1: Muốn đuổi tôi đi, không có cửa đâu!
Đại ca bọn họ cái gì cũng tốt!
Trong mắt bọn họ sự tồn tại của anh là tuyệt vời, người đàn ông xuất sắc như thế sao lại nhìn trúng người cố chấp với lại không phóng khoáng như Cố Vân Tịch chứ?
Vấn đề là lúc nhìn trúng người phụ nữ này thì cô ta vẫn còn là một đứa con nít nữa.
Điểm này thật sự khiến Giang Minh Hàn nghĩ không thông.
Anh ta cảm thấy đại ca mình là người có trí tuệ, cho nên tinh lực đặt hết vào trong quân đội, một tấm lòng son sắt cho nên đối với tình cảm quá đơn thuần, cho nên bị hồ li tinh Cố Vân Tịch lừa rồi!
Đúng!
Chính là bị lừa!
Nhìn đi, Cố Vân Tịch đang chia rẻ tình cảm mấy huynh đệ bọn họ, chính là muốn đuổi huynh đệ bọn họ đi, sau đó có thể lừa dối đại cả của bọn họ rồi!
Anh ta muốn ở lại bên cạnh đại ca, bảo vệ đại ca, tuyệt đối không thể để hồ ly tinh Cố Vân Tịch có cơ hội ra tay.
Trong lòng Giang Minh Hàn tự mình suy nghĩ ra một đống thuyết âm mưu, cho nên lúc này anh ta cảm thấy hành động lúc này của mình không thể hấp tấp vội vàng, không thể để tức giận lấn áp lý trí.
Sự hy sinh luôn xứng đáng!
Thế là dù trong lòng không tình nguyện, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“Xin...
xin lỗi chị dâu!
Tôi...
tôi sai rồi!
Tôi nói những lời không nên nói, đại ca thích cô, yêu cô là quyền của đại ca, cô thông minh như thế, nhỏ tuổi mà thành tích học tập lại tốt, chắc chắn có kế hoạch của mình trong tương lại.” Lưu Tinh Trì: “...” Cố Vân Tịch: “....” Lục Hạo Đình: “...” Lưu Tình Trì có chút ngơ ra!
Cái nào là cái nào, cái nào đúng đây?
Anh tư khi nào mà ngoan ngoãn như thế?
Giang Minh Hàn cảm thấy, nam tử hán đại trượng phu có thể duỗi có thể cong, dù sao cũng phải xin lỗi chi bằng làm cho triệt để một chút!
Vì đại ca, có bao nhiêu ủy khuất anh ta cũng nguyện ý nhận.
Nói xong, anh ta còn âm thầm nhướng nhướng mài nhìn Cố Vân Tịch.
Muốn đuổi tôi đi à?
Không có cửa đâu!
Cố Vân Tịch: “…” Vừa hay lúc này chuông cửa lại vang lên!
Lưu Tinh Trì nhanh đi mở cửa, Lâm Thâm đến rồi.
Lâm Thâm vừa bước vào cửa thì nhìn thấy mấy người ở đây, nhưng lại thấy không khí có chút kì lạ?
Lục Hạo Đình thấy Lâm Thâm đến rồi, hung hăn trừng mắt nhìn Giang Minh Hàn một cái, cảnh cáo anh ta ngoan ngoãn một chút!
Lần này Giang Minh Hàn thật sự oan uổn.
Nhìn đi nhìn đi!
Đại ca anh minh thần vũ của bọn họ lại bị mê hoặc thành dáng vẻ nào rồi?
Càng ngày càng có khí chất của hôn quân rồi!
Lục Hạo Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Tịch.
Cố Vân Tịch nhình Lâm Thâm, ngồi xuống ghế: “Mời ngồi.” Lâm Thâm nhìn mấy người một cái, lúc nhìn Giang Minh Hàn, đồng tử co rút lại mấy cái!
Giang thiếu!
Giang Minh Hàn thấy ánh mắt của Lâm Thâm thì nhướng nhướng mày, biết đối phương đã nhận ra anh ta rồi!
Lâm Thâm ngồi xuống một ghế sô pha đơn, “Cô Cố!” Cố Vân Tịch trấn định ngồi ở đó nói: “Mấy vị này đều là bạn của tôi, không cần câu nệ.” Nhưng lại không giới thiệu ai trong số họ cả.
Lâm Thâm gật gật đầu.
Cố Vân Tịch lại nói: “Anh nghĩ kỹ rồi chứ?
Đầu tiên tôi phải làm rỏ trước, hợp đồng này là anh ký với tôi, tôi là bà chủ, còn anh là người quản lý, không có sự cho phép của tôi anh không có quyền ký thêm với nghệ sĩ khác, trừ phi chúng ta kết thúc hợp đồng.” Nói xong Cố Vân Tịch lấy phần hợp đồng đã sớm chuẩn bị từ trước ra đặt trước mặt Lâm Thâm.
Lâm Thâm cầm lên xem, không nói gì.
C100 -