Chương 41.2: Giả thanh cao cái gì?
“Mà cô, đừng cho là chúng tôi không nhìn ra, cô là dựa vào có đại ca tôi chống lưng mà muốn không làm mà hưởng, muốn để anh ấy cho cô nhiều tài nguyên tốt, mở đường cho cô, để cô thuận bườm xuôi gió trong showbiz, để thuận lợi đại hồng đại tím chứ gì?” “Cô làm như thế thì so với mấy nữ minh tinh muốn trèo lên giường người khác để nổi tiếng thì có khác gì?
Muốn để đại ca tôi bao dưỡng thì cứ nói thẳng ra đi.” “Câm miệng.” “Anh tư.” Lục Hạo Đình vừa định phát hỏa thì Cố Vân Tịch lại bóp lấy tay anh, nhìn gân xanh trên mặt anh đều nổi lên hết, dù biết anh muốn bảo vệ cho cô nhưng cô lại không để anh mở lời.
Lưu Tinh Trì kéo Giang Minh Hàn lại, vội xin lỗi Cố Vân Tịch: “Chị...
chị dâu, chị đừng giận, anh tư nói chuyện là nghĩ gì nói đó, anh ấy...
anh ấy sợ cô vào showbiz sẽ chịu thiệt, showbiz...
thế giới trong showbiz rất là phức tạp.” “Anh ấy chính là lo nghĩ vẫn vơ, chị dâu thông minh như thế, lại có đại ca ở bên cạnh, làm sao có thể có chuyện gì được chứ?
Ha ha..
haha...” Lưu Tinh Trì nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Vân Tịch, muốn nói tiếp cũng không nói được nữa.
Anh tư nói chuyện cũng quá đáng, đến anh ta cũng nghe không được nữa.
Cố Vân Tịch nãy giờ vẫn nắm chặt tay Lục Hạo Đình, trấn an anh lại, nếu không Lục Hạo Đình có thể sẽ đánh Giang Minh Hàn một trận.
Nhìn mặt Giang Minh Hàn, Cố Vân Tịch cười lạnh nói: “Thương nhân?
Anh hai các người là thương nhân, cho nên so với những người trong showbiz cao hơn một bậc?
Thương nhân thì rất cao quý sao?” “Hơn nữa, Lục Hạo Đình là chồng của tôi, tôi dùng tài nguyên của anh ấy cho thì chẳng có gì là không được cả, ngược lại là các người...” Cố Vân Tịch liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt mang theo vẻ nhỏ nhen, “Các người sinh ra đã là công từ nhà cao quyền quý, cũng không phải là đang dựa vào tài nguyên của anh Hạo Đình sao?
Không có địa vị cao của anh Hạo Đình ở phía sau chống lưng, các người tưởng các người là ai?” “Bản thân mình cái đức hạnh như thế, còn ở đây nói tôi, phi!
Thật là mắc cười!” “Cô...” Giang Minh Hàn tức đến mặt đỏ tím đi, nhưng mà không tìm được lời nào phản bác lại.
Bởi vì những lời cô nói là sự thật.
Mấy huynh đệ bọn họ có được như ngày hôm nay, không thiếu công sức của Lục Hạo Đình.
Bởi vì có Lục Hạo Đình ở phía sau chống lưng, mấy huynh đệ bọn họ lăn lộn ở chổ nào cũng như cá gặp nước cả.
Trong năm huynh đệ bọn họ, tuổi của Lục Hạo Đình là nhỏ nhất, lại được bọn họ gọi là đại ca, nếu Lục Hạo Đình không có bản lĩnh thì mấy huynh đệ bọn họ làm sao cam tâm mà gọi anh như thế.
Giang Minh Hàn thực sự rất tôn sùng người đại ca này, nhưng bởi vì bọn họ sùng bái Lục Hạo Đình, cho nên nhìn không vừa mắt Cố Vân Tịch, mới ghét cô như thế.
“Cố Vân Tịch, cô đừng có mà gây xích mích tình cảm huynh đệ chúng tôi, chúng tôi với đại ca cùng nhau lớn lên, cũng xuất phát từ một nơi, chúng tôi...” Cố Vân Tịch nhướng mày: “Cho nên Lục Hạo Đình muốn yêu cô gái nào cũng phải được các người đồng ý?” Giang Minh Hàn cả kinh!
Nhìn sắc mặt đại ca của bọn họ, làm anh ta sợ gần chết.
“Cố Vân Tịch, cô cố ý!
cô cố ý chia rẻ mối quan hệ của chúng tôi!
Cô...” “Đủ rồi!
Câm miệng cho tôi.” Lục Hạo Đình tức giận lên tiếng, anh duỗi cánh tay dài ra nắm lấy cổ áo của Giang Minh Hàn, trực tiếp quăng anh ta lên ghế sô pha.
“Đại ca...” Lưu Tinh Trì vội vàng đi qua cản lại.
Nếu cứ để thế này chắc đánh nhau mất.
Từ nhỏ đến lớn, đừng có nhìn thấy tuổi của Lục Hạo Đình là nhỏ nhất, nhưng mấy huynh đệ bọn họ có ai mà không bị anh tẩn qua!
Có thể nói cảm tình được hình thành từ những lần đánh đấm đó.
“Đại ca, anh bình tĩnh chút, là do anh tư sai!” “Mau xin lỗi đi, mau xin lỗi chị dâu đi!” Câu sau cùng là nói với Giang Minh Hàn, Lưu Tinh Trì đá Giang Minh Hàn một cái, để anh ta tỉnh người lại.
Nhìn Lục Hạo Đình tức giận, Giang Minh Hàn liền ỉu xìu lại.
Trong lòng anh ta rất ủy khuất lại vừa bi phẫn.
Từ lúc đại ca bọn họ lấy vợ, thì chính là nhìn không thuận mắt mấy huynh đệ bọn họ!
C99 -