Chương 43.2: không có chút bản lĩnh làm sao có thể làm chị dâu mấy chú.
“Cũng xem như tôi khảo nghiệm anh.” Cố Vân Tịch nói xong cầm lấy một tấm thẻ đặt trước mặt Lâm Thâm: “Trong này có 1000 vạn, anh cầm lấy đi mua một chiếc xe tốt chút, nhớ là tạm thời không cần phải mua xe quá cao cấp, mua khoảng hơn 100 vạn là được, không cần phải nổi bậc quá nhưng cũng không nên quá cũ kĩ, lúc trước danh tiếng của anh trong showbiz cũng không kém, nếu bây giờ muốn quay lại thì phải làm ra vẻ thần bí!” “Còn có hiện tại anh có bao nhiêu người của mình, lấy một ít đem ra sắm sửa cho bản thân, nói với bọn họ, nếu muốn gia nhập nhất định phải ký hợp đồng, tính chất sẽ không khác với hợp đồng của anh là bao, tôi vẫn là bà chủ của các người.” “Còn về thời gian ký có thể đợi đến sau khi tôi đi casting.” Lâm Thâm không phải là người thường, điều này Cố Vân Tịch biết rất rõ, cho nên ngoài có tiền có thế còn không đủ, còn cần phải khiến cho bọn họ nể phục tài diễn xuất của cô mới được.
Lâm Thâm tuyệt đối sẽ không bảo trợ cho một bình hoa, điểm này Cố Vân Tịch biết rất rõ.
Thông qua hàng loạt thao tác, vẻ mặt của Lâm Thâm đã thay đổi triệt để, anh ta có thể nhìn ra được hôm nay Cố Vân Tịch gọi anh ta đến để làm gì!
Giang Minh Hàn!
Ha!
Anh ta nhận ra!
Anh hai của anh ta là Đường Lạc, là lão tổng của giải trí Thịnh Thế Bắc Kinh, cả giới showbiz ai cũng biết anh ta.
Thế mà ở bên cạnh Cố Vân Tịch còn có người đàn ông rất là cường thế, người này là đại ca… Lâm Thâm nhìn tấm thẻ trước mặt, “Cô Cố không lo lắng tôi cầm lấy tiền chạy mất sao?” “Anh chạy không thoát!” Bệnh viện hệ thống quét một cái có thể định vị vị trí trên toàn cầu, Cố Vân Tịch không chút lo lắng Lâm Thâm sẽ chạy mất!
Nhưng mà lời này nghe vào trong tai Lâm Thâm thì anh ta hiểu là sau lưng cô có người chống lưng mạng mẽ, dù anh ta chạy đến đâu cũng có thể tìm được anh ta.
Lời nên nói đã nói xong, Cố Vân Tịch cười nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh về trước đi!
Kịch bản “Giấc mơ mùa hè phồn hoa” canh cũng cầm về nghiên cứu một chút vai diễn của tôi đi!” “Chai rượu này anh cũng cầm đi đi, tôi đợi tin của anh!” Lâm Thâm không nói nhiều lời nữa, cầm chai rượu lên rồi chào hỏi bốn người rồi lễ phép rời đi.
Sau khi Lâm Thâm rời đi, Lục Hạo Đình dựa vào Cố Vân Tịch một chút, cánh tay giang ra đặt lên ghế sô pha phía sau lưng Cố Vân Tịch, nhìn qua giống như muốn ôm cô vào lòng vậy.
Lục Hạo Đình nhìn vào mắt Cố Vân Tịch, từ đó đến nay chưa bao giờ nồng nhiệt như thế.
“Thật ra chút đầu tư này bọn anh có thể để Đường Lạc làm được, em cần gì phải để Lâm Thâm đi làm?” Cố Vân Tịch nhướng mày cười!
Nụ cười này rực rỡ làm Lục Hạo Đình ngây ngất.
“Lâm Thâm là người quản lí của em, sau này còn phải giải quyết công việc cho em, em đương nhiên phải để anh ta ra sức rồi, sử dụng mạng lưới của mình mà làm việc.” “Như thế thì sau này em mới bơt được việc.” Lục Hạo Đình dựa càng lúc càng gần, hơi thở của hai người còn vương vấn mùi rượu, khoảng cách lại cực kì ám muội làm Cố Vân Tịch cười cười, cô nhìn ly rượu trong tay anh hết rồi nên lại rót cho anh thêm một ly.
“Thích hả?” “Ừm.” “Chổ em còn mấy chai, nếu anh thích ngày mai đem về bộ đội đi, lúc nào muốn uống thì uống hai ly, đừng có uống nhiều.” “Được.” Lục Hạo Đình nhìn Cố Vân Tịch, khóe mắt đuôi mày đều là yêu thích: “Sao em lại biết ủ rượu thế?” “Đúng đó chị dâu, cái này… thật sự là rượu do chị ủ sao?
Quá lợi hại rồi!” Lưu Tinh Trì ngồi ở đối diện uống một ngụm, mở miệng khen Cố Vân Tịch không ngớt.
Kỹ thuật này không phải dạng vừa đâu!
Cố Vân Tịch cười một tiếng, dựa lưng ra sau, hai chân vắt chéo toàn thân toát lên khí thể rất tự nhiên, so với Lục Hạo Đình ngồi bên cạnh lại rất hợp nhau.
“Không có chút bản lĩnh sao có thể làm chị dâu các chú chứ!”
C103 -