Chương 44.2: Em vẫn còn là em bé.
Nhìn anh bá đạo bảo vệ cô, trong lòng Cố Vân Tịch rất là ngọt ngào, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn ấm áp.
Cô cười híp mắt đi đến ôm lấy cánh tay anh, “em biết, nhưng anh cũng không có cách nào lúc nào cũng có thể bảo vệ em!” “Lấy địa vị của anh, chỉ cần em gả cho anh thì không tránh khỏi những âm mưu quỷ kế, cho nên a!
anh Hạo Đình, anh không cần phải bảo vệ em mà nên bồi tài cho em, em bảo đảm dù anh không có ở bên cạnh em thì em cũng sẽ có năng lực tự bảo vệ mình.” “Thế mới là người chồng tốt!” Lục Hạo Đình nhìn cô, duỗi tay nhéo má cô, sau đó ôm cô vào lòng, sau đó nhàn nhã nhìn cô: “Chồng à?
bây giờ thừa nhận anh là chồng em rồi à?
lúc trước không phải nói là đỉnh cấp lưu manh sao?” Cố Vân Tịch: “…” Nhớ đến bản thân mình trước kia, đến Cố Vân Tịch cũng cảm thấy buồn cười.
Cô nịnh nọt ôm chặt lấy Lục Hạo Đình, cười nói: “Cái đó… lúc đó người ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện!
Anh đừng có mà tính toán với em, em vẫn còn là em bé đó.” Em bé?
Lục Hạo Đình nhịn không được, phụt một tiếng bậc cười!
Anh phát hiện, hiện tại anh càng ngày càng thích cô làm nũng với anh!
“Được!
Cố Vân Tịch nhà anh là em bé, anh không tính toán với em, sau này anh sẽ bảo vệ tốt cho em bé của anh, em mãi mãi là em bé của anh, được không?” “Hi hi hi!” Cố Vân Tịch cười ngọt ngào, dựa vào lòng anh nói: “Có anh ở bên cạnh chắc chắn không có ai dám tìm em gây chuyện đâu, An gia chỉ là để luyện tay thôi, em ứng phó là được, nếu không được thì anh ra tay có được không?” “Được, chỉ cần em vui là được, em cứ tùy ý giày vò bọn họ, có gì thì cứ tính cho anh, anh thu dọn hậu quả cho em!” Cố Vân Tịch vui vẻ hôn lên má anh một cái: “Cám ơn chồng, em đi tắm đây!” Nói xong liền chạy đi!
Lục Hạo Đình vẫn dựa vào bàn như cũ, nhìn bóng lưng cô chạy đi, khóe miệng treo lên nụ cười vui vẻ, uống một ngụm nước trái cây!
Ừm!
Rất ngọt!
Chẳng lẽ là do Cố Vân Tịch làm cho nên mới ngọt hơn so với người khác!
Gần đây anh cảm thấy miễn thứ gì mà Cố Vân Tịch đưa cho anh đều ăn ngon không chịu được!
Làm anh ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ!
Hai người ngọt ngào ở chổ này, còn ở bên kia Giang Minh Hàn vừa mới tắm xong, mặt áo ngủ chạy đi đến phòng của Lưu Tinh Trì.
Lưu Tinh Trì cũng vừa tắm rửa xong, lúc này đang nằm dựa đầu giường đọc sách.
Giang Minh Hàn đi vào giống như một tên trộm, liên tục nhìn qua khe cửa trong phòng ngủ chính.
Lưu Tinh Trì dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ của anh ta lại chó chút kì quái: “Cậu xem cái gì đấy?” Giang Minh Hàn liếc Lưu Tinh Trì một cái, do dự một chút rồi mới mở miệng: “Lúc nãy đại ca và Cố Vân Tịch đi vào phòng ngủ, bây giờ….
còn chưa có đi ra?” Lưu Tinh Trì sửng ra, “Hình như vẫn chưa đi ra, tôi không nghe thấy tiếng mở cửa.” “Nhưng mà lúc nãy tôi đi tắm, chắc lúc đó đại ca đã về phòng rồi.” “Không thể nào!” Giang Minh Hàn phủ định: “Lúc nãy tôi thấy đại ca đi vào, thấy lạ lạ nên tôi cứ để ý, cho nên biết anh ấy vẫn chưa đi ra.” “Sau đó tôi đi tắm, mà cậu đã không nghe thấy động tĩnh thì chắc chắn đại ca còn ở trong đó.” “Ở đó thì ở đó thôi, có gì kì lạ đâu.” Lưu Tinh Trì không để trong lòng tiếp tục xem sách của mình.
“Cậu bị ngốc à!
Hai người họ sống chung rồi à?” Giang Minh Hàn nói.
C105 -