Chương 45.1: để tránh bị đánh nhanh đi nịnh hót chị dâu đi.
Lưu Tinh Trì sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía phòng ngủ cách một bức tường, sau đó quay đầu lại cười nói: “Đây là chuyện tốt, đại ca cưới cùng cũng ôm người đẹp về nhà rồi.” Giang Minh Hàn chép chép miệng: “Cậu thật sự định xem Cố Vân Tịch làm chị dâu thật sao?
Cô ta chổ nào cũng không thấy xứng với đại ca hết.” Lưu Tinh Trì quay đầu nhìn Giang Minh Hàn một cái, nói thẳng: “anh Tư, tôi nói với anh nhé, anh cứ suy nghĩ cho thật kỹ.” Giọng điệu nghiêm túc như vậy, Giang Minh Hàn cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Nói đi!"
"Chuyện tình cảm không ai có thể phán định đúng sai, hơn thế khi nói về tình yêu, không nói đến chuyện có xứng hay không xứng mà là anh có sẵn lòng hay không."
"Người đàn ông bình thường cũng có thể lấy bạch phú mỹ.
Chỉ cần bạch phú mỹ đó bằng lòng gả cho anh ta, đó là năng lực của anh ta.
Ngược lại, một cô gái bình thường cũng có thể gả cho một người đàn ông giàu có và đẹp trai, chỉ cần là người đàn ông đó nguyện ý lấy cô ta.
Người khác không có tư cách đi quản, hiểu không?” Ô...
Giang Minh Hàn sửng sốt hồi lâu: "Nhưng...
Nhưng mà, đại ca ưu tú như vậy, với lại lúc trước Cố Vân Tịch lại ghét đại ca.
Nhìn thấy anh ấy giống như gặp phải dã thú, lúc trước cô ta cũng làm nhiều việc sằng bậy như thế.
Bây giờ tôi cảm thấy thật lãng phí khi để đại ca sống với cô ta!” Lưu Tinh Trì lắc đầu cười.
“Trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, anh nhìn không vừa mắt, nhưng không nhất định đại ca cũng nghĩ như thế, cho dù đánh cũng chỉ là đáng yêu thôi.” Giang Minh Hàn: “…” “Còn có, tôi cảm thấy Cố Vân Tịch tuy rằng không thể nói là hoàn mỹ, nhưng chí ít cô ấy cũng ưu tú, mà tuổi lại còn trẻ có chút không hiểu chuyện cũng là bình thường, lớn lên rồi tự nhiên sẽ trưởng thành hơn!” Giang Minh Hàn rất là bất ngờ, vẻ mặt đầy vẻ không tin: “Cái gì?
Cậu nói cái gì?
Cố Vân Tịch như thế mà cậu nói là ưu tú, cậu nói cho tôi biết cô ta ưu tú ở chổ nào?” Lưu Tinh Trì trừng trắng mắt: “Đầu tiên phải nói đến ngoại hình, phải công nhận Cố Vân Tịch rất đẹp!
Sau này đứng bên đại ca tuyệt đối là trai tài gái sắc, những người đàn ông khác nhìn thấy cũng sẽ ngượng mộ đại ca.” Giang Minh Hàn: “…” Tuy rằng rất ghét Cố Vân Tịch nhưng liên quan đến mỹ mạo Giang Minh Hàn không thể không thừa nhận gương mặt của Cố Vân Tịch rất đẹp.
“Gương mặt đẹp thì có tác dụng gì?
Đại ca cũng không phải là người háo sắc.” “Tôi thấy chưa chắc.” “Cậu nói cái gì?” “Không… không có gì, Cố Vân Tịch không những xing đẹp mà trí thông minh cũng rất cao, phải nói là rất thông minh!
Anh nhìn thành tích học tập của cô ấy xem, sau này được nhận vào một trường đại học hàng đầu sẽ không thành vấn đề.
Vừa đẹp vừa có tài.” “Hơn nữa, cũng minh mẫn, đại ca chỉ cần dạy thêm một chút thì tương lai cũng không ai dám bắt nạt, mà anh ghét cô ấy như thế không phải vì tính cách cô ấy ngang bướng đó sao?
Cái này cũng bình thường, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh như thế, có thể trưởng thành thành Cố Vân Tịch như bây giờ đã không dể dàng.” Giang Minh Hàn có chút không chấp nhận được, tuy rằng anh ta cảm thấy Lưu Tinh Trì nói cũng rất có lĩ nhưng anh ta cũng không thể nào chấp nhận được.” “Nhưng mà… nhưng mà… cô ta… cô ta không thích đại ca?” Lưu Tinh Trì liếc Giang Minh Hàn một cái, trong mắt có một tia xảo trá: “Cho nên, đại ca gặp phải khó khăn, mà chúng ta là huynh đệ không phải nên giúp đại ca giải quyết vấn đề sao?” “HẢ?” Giang Minh Hàn không hiểu kêu lên.
“Đại ca thích một cô gái, nhưng mà theo đuổi mãi không được, làm huynh đệ chũng ta không phải nên giúp đại ca đạt như ý nguyện sao, mà không phải ở đâu luôn nghĩ cách để đại ca thích một cô gái khác.”
C106 -