Chương 46.2: quét mặt toàn thế giới.
Ss Giang Minh Hàn cau mày thật chặt, bị Lưu Tinh Trì mắng như thế anh ta cảm thấy đầu óc mình thanh tĩnh ra không ít.
Thấy anh ta thật sự nghe vào, Lưu Tinh Trì mới nhếch mép: “Bằng vào thái độ này của anh, chẳng trách đại ca lại tẩn anh, nếu như tôi thích cô gái nào mà anh lại đối xử với cô ấy như thế thì tôi cũng đập anh.” Giang Minh Hàn: “…” Anh chọc vào ai rồi chứ?
Sao người nào người nấy đều muốn đập anh chứ?
Lưu Tinh Trì không có ý định tiếp tục nói: “Được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi!
Tôi còn muốn đọc sách một lát rồi đi ngủ!” Giang Minh Hàn nhìn nhìn đồng hồ: “Trể như thế rồi mà cậu còn đọc sách?” “Quen rồi, mỗi ngày buổi tổi chỉ có mệt đến không mở mắt nổi tôi mới không đọc sách, mấy năm nay đều sống cùng đại ca nên cũng dưỡng thành thói quen rồi!” Đại ca chính là người bác học đa tài, chưa bao từ buông bỏ học tập, cuộc sống lại rất có kỹ luật, anh ta sống cũng đại ca nhiều năm đến thế nên cũng học được không ít.
Giang Minh Hàn mím chặt môi, trong đầu rất rối rắm, đừng lên đi về phòng mình.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Lưu Tinh Trì lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Không nhìn vừa mắt cái này không vừa ý cái kia, nói trắng ra cũng là tính khí của công tử còn nhà giàu thôi.
Anh là cao phú soái, anh thích người ta cho nên con gái nhà người ta phải thích lại anh sao?
Tuy rằng trong mấy huynh đệ bọn họ, Lưu Tinh Trì là người nhìn thấu nhất, Giang Minh Hàn và Đường Lạc sỡ dĩ phản cảm với Cố Vân Tịch như thế, nguyên nhân rất lớn là do xuất thân của Cố Vân Tịch quá kém.
Nếu Cố Vân Tịch là thiên kim tiểu thư, lại có dung mạo như thế, tình tích lại tuyệt đối, cho dù cô ấy thích Lục Hạo Đình thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy cô ấy trèo cao.
Mà có lẽ bọn họ còn cảm thấy hai người có duyên với nhau, cũng có thể sẽ nghĩ cách giúp đại ca theo đuổi Cố Vân Tịch.
Lưu Tinh Trì cong miệng cười nhạt một cái, có chút… châm chọc.
….
Bên trong phòng ngủ, Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch vừa vệ sinh xong chuẩn bị đi ngủ.
Hôm nay tâm trạng Lục Hạo Đình rất tốt, lúc ôm Cố Vân Tịch khóe miệng cười không ngừng.
Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, hương thơm thoang thoảng truyền đến, thật thoải mái.
Mà Cố Vân Tịch dựa vào lòng ngực của Lục Hạo Đình, nghe tiếng trái tim anh đập cảm thấy chân thật vô cùng.
Đây là hạnh phúc không dể có được, cô nhất định phải trân trọng.
Cho nên kiếp người người phụ nữ giết cô và Lục Hạo Đình, nhất định phải trừ khử cô ta!
Nhớ đến gương mặt người phụ nữ đó có đến bãy phần giống mình là Cố Vân Tịch cảm thấy buồn nôn.
Cô bước vào giới giải trí để nổi tiếng và tận hưởng niềm vui làm ngôi sao?
Là vì muốn báo thù An gia sao?
Ha ha!
Nực cười!
Kiếp trước của cô thật sự là vì nguyên nhân này!
Kiếp trước từ nhỏ cô đã đơn độc nên đặc biệt thích đứng dưới ánh đèn sân khấu được người hâm mộ theo đuổi, bởi vì điều đó khiến cô cảm thấy cần thiết và có cảm giác mình tồn tại.
An gia ở trong ngành này, Cố Vân Tuyết cũng ở trong ngành này, vì khao khát báo thù và muốn chính minh bản thân mà cô không chút do dự gia nhập vào showbiz.
Mục đích chết cũng phải đạp An gia một đạp!
Mà kiếp này, An già gì?
An Vân Tuyết gì?
Tất cả chỉ là muốn cớ, tất cả chỉ là tiện tay thôi!
Mục đích thực sự của cô là lôi người đàn bà đó ra ánh sáng.
Không xử chết người đàn bà đó cô một khắc cũng không yên tâm.
Kiếp trước người đàn bà đó lúc cô ta đang đại hồng đại tím được vài nằm mà tình cờ thấy tấm hình của cô trên điện thoại cho nên đến tìm.
Cho nên kiếp này cô phải quét mặt toàn bộ thế giới!
Đợi… kẻ thù đến cửa.
Ôm lấy cơ thể ấm áp, Cố Vân Tịch từ từ nhắm mắt lại.
Anh Hạo Đình, kiếp này em nhất định sẽ bảo vệ anh!
C109 -