Chương 7:
Tháng 9 vàng óng.
Tôi như ý muốn vào trường 211 tốt nhất trong tỉnh, theo học khoa Lịch sử.
Tôi như một con sói đói khát, học hỏi kiến thức chuyên ngành.
Ngoài việc vùi mình trong thư viện, tôi còn tham gia đội tranh biện.
Học kỳ 2 năm thứ 3, tôi đã giành được 10 giải tranh biện xuất sắc nhất và 8 vạn tệ tiền thưởng.
Tôi đã chuyển ngay cho bố mẹ, hy vọng có thể góp một phần vào căn nhà mới vừa đổi của gia đình.
Thỉnh thoảng, tôi lại nghe được vài tin tức về Chu Quốc Minh trong nhóm cựu học sinh cấp 3.
Ban đầu, anh ta trở thành tâm điểm chú ý của trường vì bố mẹ qua đời và việc anh ta thi đỗ trường top 2 nhưng lại vào cao đẳng nghề.
Sau đó, lại trở thành ngôi sao học đường và chủ tịch hội sinh viên vì có cô bạn gái hoa khôi Lý Mộng.
Anh ta rất đắc ý.
Năm thứ hai cao đẳng đã khiến Lý Mộng có thai.
Vốn dĩ anh ta đã nợ nần vì vụ hỏa hoạn do bố mẹ gây ra, việc sinh con không chỉ khiến kinh tế càng thêm khó khăn mà còn ảnh hưởng lớn đến việc học.
Nhưng anh ta nói rằng anh ta khó khăn lắm mới ở bên Lý Mộng, anh ta muốn có một “kết tinh tình yêu”.
Lý Mộng vốn không muốn sinh.
Vì gần đây cô ấy mê nhảy, muốn học cho tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ làm giáo viên jazz dance.
Nếu sinh con thì trong giai đoạn dưỡng thai không thể nhảy được.
Ngay cả sau khi sinh, việc lấy lại vóc dáng cũng mất một thời gian khá dài.
Nhưng cô ấy không thể lay chuyển được sự kiên quyết của Chu Quốc Minh, Lý Mộng đã sinh một bé trai vào năm họ tốt nghiệp cao đẳng nghề.
Chu Quốc Minh vô cùng vui mừng, thề sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi đứa con đầu lòng của mình.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã bị bố mẹ Lý Mộng đánh nhập viện.
Lý do là bố mẹ Lý Mộng hoàn toàn không hay biết chuyện Lý Mộng có con trước hôn nhân.
Đã sinh rồi thì thôi đi, lại còn là con của một kẻ nghèo kiết xác.
Lý Mộng tuy học không giỏi, nhưng ngoại hình nổi bật, bố mẹ cô ấy vốn đã sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt với một phú nhị đại.
Bây giờ đối với Chu Quốc Minh, họ vô cùng bất mãn và khinh thường.
Trong thời gian ôn thi cao học năm thứ tư, tôi về nhà một chuyến.
Khi đang đợi bố đến đón ở ga tàu, tôi tình cờ gặp Chu Quốc Minh đang lái xe ôm và rao khách.
Anh ta có hai quầng thâm to tướng trên mặt, người phù thũng, tóc tai bù xù, cánh tay phải có một vết sẹo lớn, so với hình ảnh một nam nhân tài chính ở kiếp trước, bây giờ anh ta trông như một con chó rũ rượi, ủ rũ.
Không phải anh ta đã trở thành bạn trai đầu tiên của “bạch nguyệt quang”, và “bạch nguyệt quang” còn sinh cho anh ta đứa con trai đầu lòng sao?
Sao anh ta không cười?
Tôi nhìn dáng vẻ thảm hại của anh ta, không kìm được bật cười ha ha ha.
Ban đầu anh ta không nhận ra tôi, thấy tôi cười quá ngông cuồng.
Sau một phút định thần nhìn kỹ, mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc: “Hạ Hạ?”
Bố tôi cũng vừa đến.
Ông bước lên đón lấy vali của tôi:
“Bảo bối Tri Hạ của chúng ta ôn thi cao học vất vả như vậy, còn có thể đi tranh biện kiếm cho bố mẹ hơn chục vạn tiền dưỡng lão, bố mẹ làm bố mẹ con thật hạnh phúc quá đi.”
Tôi khoác tay bố đi về phía gara:
“Bố ơi, bố đừng nói thế. Trước đây con không hiểu chuyện, khiến bố mẹ tốn công tốn sức lại tốn tiền, con mới hiếu thảo với bố mẹ chút xíu này, ít quá…”
Chu Quốc Minh không bỏ cuộc, lại đuổi theo:
“Chào chú Hoàng, cháu có thể nói chuyện với Hạ Hạ vài câu được không ạ?”
Bố tôi đứng chắn trước mặt tôi: “Ôi, đây chẳng phải là kẻ bạch nhãn lang nói nhà họ Hoàng chúng tôi không có tầm nhìn, còn nuốt chửng tài sản nhà anh ta sao? Biết điều thì tránh xa con gái tôi ra, cũng đừng đến làm phiền nhà họ Hoàng chúng tôi!”
Tôi vừa cười ha ha ha, vừa giúp bố cho hành lý vào cốp xe.
Khi ngồi vào xe, thấy Chu Quốc Minh vẫn nhìn chằm chằm đầy mong ngóng.
Tôi đành mở lời:
“Muốn nói chuyện với cô nương đây thì có thể mua vé đến xem tôi tranh biện. Sau khi tranh biện kết thúc, tôi đoán sẽ nói với anh một câu: cảm ơn đã theo dõi.
“À, nhưng mà tôi nhớ ra rồi, giá vé chắc anh không kham nổi đâu.”