Chương 10: Mùi Gạo Thơm Ngào Ngạt, Đã Lâu Rồi Chưa Được Ăn
"Anh, anh đi trả trứng gà cho Vương đại nương sao?"
Loại chuyện này, trước kia chưa từng xảy ra. Cho dù có người đến cửa, Lục Lập Hành cũng sẽ không trả lại đồ mà hắn lấy đi.
"Ừm mấy ngày này Vương đại nương chiếu cố nhà chúng ta không ít lần, anh cũng cho bọn họ nửa con thỏ còn lại."
Lục Lập Hành chăm chú giải thích: "Em yên tâm, nếu em muốn ăn thì anh sẽ lên núi bắt cho em."
Bên cạnh, Đại Hoàng vừa nghe thấy chuyện bắt thỏ thì lỗ tai lập tức dựng lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
"Gâu gâu ~~ "
Bắt thỏ ~
Hiện tại đi ngay ~
Lục Lập Hành đành phải buồn cười trấn an Đại Hoàng:
"Được rồi, hôm nào lại đi."
Đại Hoàng kêu hai tiếng, lại nằm rạp trên mặt đất.
Loài người đúng là không thú vị ~
Một lát sau, nó ợ một cái thật to, đổi tư thế, lại ngủ thật say.
"Phốc ~~ "
Cố Vãn Thanh thấy thế, không khỏi nở nụ cười.
"Đại Hoàng thật đúng là…"
Trông thấy nàng cười, Lục Lập Hành ngẩn ngơ. Trong trí nhớ, cũng chỉ có ngày kết hôn, nàng mới cười vui vẻ như vậy. Khi đó, nàng chắc là vô cùng chờ mong đối với tương lai?
Ở kiếp trước, Lục Lập Hành thường xuyên mơ thấy nụ cười kia.
Bây giờ cách cả đời, được gặp lại, Lục Lập Hành cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thật tốt, nàng đang ở bên cạnh. Ý thức được ánh mắt của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian thu lại nụ cười.
"Anh, anh nhìn cái gì?"
"Không có gì, cho em kẹp tóc, sao lại không mang?"
"À, cái kia sao, em đeo không hợp cho lắm."
Trên thực tế, nàng là không nỡ dùng. Đó còn là lần đầu nàng nhận được quà.
Lục Lập Hành cũng không có vạch trần nàng.
"Anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi thêm đi."
Thịt thỏ đã nấu được một hồi lâu. Lục Lập Hành lại gia tăng lửa, nấu cho nước trong nồi cạn dần.
Sau đó hắn làm một cái bánh trứng.
Sau cùng, mới thêm nước vào nấu cơm.
Vào thời đại này, bọn họ còn chưa dùng nồi cơm điện, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất.
Nhưng mà, dùng nồi sắt lớn và củi lửa nấu cơm sẽ ngon hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm tràn ra.
Lục Thiên Thiên đang véo lỗ tai của Đại Hoàng đang nhắm mắt, ép nó nhìn kẹo của mình thì bị mùi thơm hấp dẫn. Nàng lập tức từ bỏ Đại Hoàng, vui sướng chạy đến cửa phòng bếp. Đại Hoàng nhẹ nhàng thở ra, nó đổi tư thế, lại gục xuống.
"Thơm quá đi, anh hai, là cơm sao?"
"Ừm, đúng vậy!"
Lục Thiên Thiên cao hứng nhảy cà tưng đi tìm Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu, chị dâu, buổi tối hôm nay ăn cơm, còn có thịt!"
Cố Vãn Thanh nghiêng người dựa vào trên ghế trúc, lộ ra vẻ mặt tươi cười:
"Biết rồi!"
Nửa giờ sau.
Lục Lập Hành bưng cơm và đồ ăn đã nấu ra, đặt lên bàn đá trong sân.
Thịt thỏ được xé nhỏ, trong canh thêm một chút muối ăn, lại thêm chút hành lá ven đường.
Nấu cơm xong, trời vẫn chưa tối hoàn toàn.
Lục Lập Hành cầm một cái chén đang bốc hơi nóng:
"Xong rồi, Vãn Thanh, Thiên Thiên, ăn cơm thôi."
"Thơm quá thơm quá thơm quá, anh hai thật lợi hại!" Lục Thiên Thiên cảm khái lần nữa.
Đại Hoàng đang ngủ cũng bị mùi thơm đánh thức, chạy tới phía bên này.
Lục Lập Hành bỏ một nửa thịt thỏ vào bát Cố Vãn Thanh, một nửa kia cho Lục Thiên Thiên.
"Ăn đi, xương cho Đại Hoàng!"
"Gâu gâu ~~ "
Đuôi Đại Hoàng lắc lắc như lắp động cơ.
Lục Thiên Thiên thấy thế thì vội vàng đưa chân thỏ trong bát cho Lục Lập Hành:
"Anh hai, cho anh cái này, anh cũng ăn đi."
Thấy Cố Vãn Thanh cũng muốn hành động, Lục Thiên Thiên tranh thủ thời gian ngăn cản nàng: "Chị dâu à, chị và em bé cứ ăn đi, Thiên Thiên ăn không hết, Thiên Thiên và anh hai sẽ cùng ăn."
Lục Lập Hành cũng cười: "Thiên Thiên nói rất đúng, Vãn Thanh, em không cần cho anh. Em bé không đủ dinh dưỡng, em phải ăn nhiều một chút mới được. Nhưng mà Thiên Thiên, anh hai cũng không thích ăn đùi thỏ, anh hai đổi với em!"
Hắn đưa đùi thỏ cho Lục Thiên Thiên, mình thì cầm miếng xương lớn.
Lục Thiên Thiên còn nhỏ tuổi nên dễ bị lừa. Nàng dùng sức gật đầu: "Vâng, anh hai muốn ăn cái gì thì lấy cái đó!"
Mấy người cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Cái đầu nhỏ của Lục Thiên Thiên sắp vùi vào trong chén rồi.
Đại Hoàng vòng quanh cái bàn, không ngừng ăn xương mà mấy người ném xuống.
Cố Vãn Thanh an tĩnh uống canh.
Cơm, rau xanh, trứng gà, canh thịt.
Bữa cơm thịnh soạn như vậy, ngoại trừ ngày kết hôn, nàng chưa từng được ăn thêm lần nào cả. Cố Vãn Thanh không khỏi có chút cảm động. Nàng nhìn đống nấm gan bò bên cạnh, nói:
"Cái này thật có thể bán lấy tiền sao?"
Nàng vốn không tin, nhưng hành động của Lục Lập Hành quá cổ quái.
Có lẽ, hắn nói sự thật cũng nên?
"Chờ hai ngày nữa thì em sẽ biết."
Cố Vãn Thanh không nói chuyện, cũng không có từ chối.
Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên tranh đi rửa chén.
Lục Lập Hành không có giành, định đi xử lý đống nấm gan bò kia. Hắn đi tìm một tấm lưới tre và dao.
Lục Lập Hành cắt nấm gan bò tươi thành từng mảnh, sau đó đặt ở trên lưới trúc.
Cố Vãn Thanh thấy thế thì tò mò hỏi:
"Anh đang làm cái gì vậy?"
"Cây nấm này phải cắt thành mảnh, phơi khô mới có thể bán. Nhưng mà với thời tiết này, anh thấy chắc là không được, lát nữa nhóm bếp trước đã, ngày mai lại làm."
Tuy không hiểu Lục Lập Hành đang nói cái gì, nhưng Cố Vãn Thanh vẫn xoay người lại rồi nói:
"Vậy em sẽ đi nhóm lửa giúp anh."
Lục Lập Hành thật vất vả mới cảm thấy hứng thú đối một chuyện. Cho dù không kiếm được tiền cũng không thể đả kích sự tích cực của hắn được? Chờ đến lúc thực sự không thể bán được tiền rồi lại nói!
Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy.
"Được." Lục Lập Hành nở nụ cười.
Xem ra nàng dâu đã bắt đầu dần tiếp nhận mình rồi.
Đó là một hiện tượng tốt.
Sau khi cắt gọn nấm, Lục Lập Hành mang vỉ tre và nấm tới nhà bếp.
Hắn nhấc nồi sắt lớn lên, đặc vỉ tre lên trên bếp lò.
Lửa đã bị dập tắt, còn lại một chút lửa than. Nhiệt độ này vừa vặn.
"Được rồi, Vãn Thanh, anh đã nấu nước nóng rồi, em đi uống thuốc đi, anh đi giặt quần áo.”
"Ai, anh…"
Cố Vãn Thanh vừa định gọi hắn hai tiếng, Lục Lập Hành đã nhanh chóng đi ra.
Đây là lần thứ nhất Lục Lập Hành giặt quần áo.
Cố Vãn Thanh ngáp một cái, ngồi ở phía sau bếp lò, trông coi lửa than.
Lục Thiên Thiên ôm cái bụng nhỏ no căng đi qua:
"Chị hai, nếu như ba mẹ biết anh hai chăm chỉ như thế nhất định sẽ rất vui vẻ."
Cố Vãn Thanh gật gật đầu.
…
Ngày kế tiếp.
Lục Lập Hành rời giường thật sớm, lại dẫn Đại Hoàng lên núi.
Lúc hừng đông, hắn đã mang theo một rổ nấm lớn xuống núi.
Không còn cẩm nang may mắn, hôm nay không bắt được thỏ.
Đại Hoàng ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng, vẻ mặt không tình nguyện.
Lúc xuống núi, Lục Lập Hành đến mảnh đất trồng khoai lang của nhà mình.
Lúc này đã cuối tháng tám, khoai lang cũng sắp vào mùa.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, khoai lang nhà mình lại vô cùng thưa thớt.
Đám khoai lang này đều là Cố Vãn Thanh gieo trồng trước đó.
Lục Lập Hành đào một củ ra và nhìn một chút, phát hiện mỗi một củ chỉ lớn cỡ nắm tay. Khó trách Cố Vãn Thanh nói trong nhà sắp không có lương thực nữa.
Khoai lang này chính là lương thực chủ yếu trong mùa đông của thôn Lục Gia.
Nhìn bốn bề vắng lặng, Lục Lập Hành nhanh chóng lấy chất tăng trưởng thực vật ra.
Hắn tìm một cái thùng lớn, sau khi pha loãng chất tăng trưởng thực vật thì bắt đầu tưới cho từng hàng khoai lang.
Những đám dây khoai lang khô héo nhanh chóng khôi phục sinh cơ, cành lá rậm rạp. Khoai lang dưới lòng đất, cũng bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng.
Đại Hoàng ở một bên ngạc nhiên kêu to! Con mắt trừng lớn:
"Gâu! ~ "
Cẩu gia vừa mới nhìn thấy cái gì ~~
Kinh hỉ nha~~
"Suỵt!"
Lục Lập Hành làm dấu im lặng:
"Đừng để người khác nghe thấy."
Đại Hoàng lập tức không kêu nữa. Nó đi theo sau lưng Lục Lập Hành, yên lặng trông coi khoai lang.
Sinh trưởng khoảng nửa giờ, khoai lang mới dừng lại.
Khoai lang vừa rồi chỉ lớn bằng nắm tay, lúc này đã trưởng thành to bằng miệng chén.
Lục Lập Hành lúc này mới hài lòng đào một củ khoai lang và trở về nhà.
Cố Vãn Thanh còn chưa thức dậy. Từ sau khi mang thai, nàng luôn luôn đặc biệt thích ngủ.
Lục Lập Hành cất đống nấm đã khô đi.
Hắn để nồi sắt lên, bắt đầu nấu cơm.
Hắn làm ba cái bánh bột ngô, lại dùng gạo nấu cháo, luộc hai quả trứng gà.
Làm xong hắn mới gọi Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên rời giường.
Trong lúc ăn cơm, Lục Lập Hành cố ý hỏi:
"Vãn Thanh, đã bao lâu rồi em không đến xem khoai lang nhà chúng ta?"
Cố Vãn Thanh nghe vậy thì ánh mắt trở nên ảm đạm:
"Nửa tháng, sao thế?"
Nửa tháng?
Vậy thì tốt quá! Mình cũng không cần phải viện cớ nữa.
Lục Lập Hành nói: "Không có chuyện gì, anh chuẩn bị đi mua một ít phân bón, bón phân cho bọn chúng."
Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh có chút uể oải.
"Đoán là cũng không được đâu? Khoai lang trong đất năm nay phát triển không được tốt…"
------