Chương 9: Bất Ngờ Mà Lục Lập Hành Mang Tới Không Chỉ Có Một
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ.
"Con thỏ?"
"Ừm, vận may của anh và Đại Hoàng tốt, ở trên núi bắt được ba con thỏ. Anh bán một con, ông chủ Hoàng mua 15 tệ một con, anh mua thuốc cho em rồi."
"Anh không có làm loạn, em nhìn này, anh đã mua chút hủ tiếu và một chút trứng gà."
"Thân thể của em bây giờ đặc thù, phải ăn ngon một chút."
Cố Vãn Thanh lúc này đã không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào nữa.
Nàng phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lục Lập Hành.
"Vậy sao lại không bán hai con này?"
"À, hai con này giữ lại để cho em bồi bổ thân thể. Yên tâm đi, anh rất nhanh sẽ lại kiếm được tiền thuốc, không vội!"
Lục Thiên Thiên ở một bên kinh hô:
"Anh hai mua nhiều đồ như thế sao?"
Thế mà còn có gạo.
Ở thôn Lục Gia, bình thường đều ăn lúa mì, không có gạo. Có thể ăn gạo là một chuyện vô cùng hiếm thấy. Lục Thiên Thiên đã một năm rồi chưa được ăn gạo.
Nàng liếm liếm đầu lưỡi: "Chị dâu, anh hai đúng là lợi hại!"
Trong đôi mắt của nàng mang theo chút sùng bái.
Lục Lập Hành hồ biến như ảo thuật, móc ra hai cái kẹo từ trong túi, đưa cho Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, nhìn này!"
Lục Thiên Thiên hơi sững sờ. Sau một khắc, nàng ngạc nhiên nhảy dựng lên!
"Kẹo, có kẹo ~~ "
Kẹo một xu một cái, nhưng mà Lục gia rất nghèo. Cộng với trước đó Lục Lập Hành lãng phí, Lục gia thường xuyên phải bù nợ cho hắn. Lục Thiên Thiên gần như chưa từng được ăn kẹo.
Sau khi reo hò, nàng cẩn thận đi đến bên người Lục Lập Hành:
"Anh hai, kẹo này là cho em sao?"
"Ừm, cho em! Nhanh cầm lấy."
Lục Thiên Thiên vui vẻ tiếp nhận kẹo:
"Cám ơn anh hai, chị dâu, Thiên Thiên có kẹo ăn rồi~~ "
Sau cơn mưa, bầu trời có cầu vồng. Lúc này, cầu vồng đang treo ở trên đỉnh núi phía sau nhà Lục Lập Hành.
Hắn đang cười, Thiên Thiên đang vui đùa. Ngay cả chó Đại Hoàng cũng vui sướng ầm ĩ cùng hai người.
Cố Vãn Thanh nhìn một chút, bản thân cũng không nhịn được mà lộ ra ý cười.
Ý thức được điểm này, nàng nhanh chóng cúi thấp đầu, thu lại nụ cười.
Lục Lập Hành đi đến bên cạnh nàng, mở bàn tay đang nắm chặt ra, giọng nói ôn nhu: "Cho em."
Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn qua, phát hiện là một cái kẹp tóc, phía trên có một bươm bướm nhỏ, rất tinh xảo, là kiểu dáng lưu hành trong thôn gần đây.
Đáng tiếc, bởi vì Cố Vãn Thanh không có tiền, chỉ có thể dùng dây chun màu đen. Ngoài ra, còn có một số dây là tự mình làm.
Thấy Cố Vãn Thanh không nhận, Lục Lập Hành trực tiếp nhét cái kẹp vào trong tay nàng.
"Cầm lấy!"
Cố Vãn Thanh khẩn trương lui lại một bước, tâm lý có chút không vững vàng:
"Anh, anh mua cái này để làm gì? Lãng phí tiền?"
"Ha ha, mua cho em cái gì đều đáng giá cả, sau này sẽ còn có nhiều."
Cố Vãn Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lục Lập Hành đã đi về phía nhà bếp.
Hắn để rổ dưới đất, cầm theo con dao đi ra bờ sông.
Hắn cần lột da thỏ rừng.
"Đại Hoàng, đi cùng nào!"
"Gâu ~~ "
Đại Hoàng nhanh chóng đuổi theo.
Lục Thiên Thiên ăn kẹo, bĩu môi nói:
"Chị dâu, Đại Hoàng trước kia đều không theo anh hai. Chị nhìn kìa, hiện tại lại vô cùng thân với anh hai, anh hai nhất định là đã thay đổi tốt hơn rồi!"
"Thay đổi tốt hơn sao?" Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn kẹp tóc trong lòng bàn tay, hơi lộ ra ý cười.
…
Sau khi lột da con thỏ, Lục Lập Hành ném nội tạng và đầu cho Đại Hoàng.
"Tiếp lấy!"
Đại Hoàng nhảy lên cao ba mét. Nó vừa ăn vừa phát ra tiếng nghẹn ngào. Lục Lập Hành vừa vuốt lông cho nó vừa thở dài:
"Ai, theo nhà chúng ta, khổ cho mày rồi, trước kia đều không được ăn thịt đúng không?"
"Yên tâm đi, sau này tao sẽ khiến cho mày có một cuộc sống tốt."
"Có điều, trước đó, tao cảm thấy phải mang mày đi tiêm cái đã!"
Đại Hoàng rất thân với Cố Vãn Thanh. Để nó tạm thời tách Cố Vãn Thanh ra, nàng chắc chắn là không muốn. Hiện tại Cố Vãn Thanh mang thai, phải cẩn thận một chút.
"Gâu gâu ~~ "
Đại Hoàng vừa ăn vừa vẫy đuôi.
Khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ!
Về đến nhà.
Lục Lập Hành nhìn thấy nấm trên thớt thì có chút nghi hoặc:
"Từ đâu tới vậy?"
"Chú Lưu đưa tới, hắn nói anh hái nấm độc ở trên núi, nên cho em một chút để chúng ta cùng ăn."
Lục Lập Hành thở dài: "Ừm, được, anh đã biết, đúng lúc có thể hầm cùng thịt thỏ. Vãn Thanh, em và Thiên Thiên đi nghỉ ngơi đi, nấu xong anh gọi các em!"
Lục Lập Hành cũng muốn hầm nấm gan bò, thế nhưng là hắn sợ Cố Vãn Thanh cho là mình muốn hại bọn họ, vẫn nên chờ sau khi bọn họ biết nấm gan bò thật sự có thể ăn rồi lại nói sau.
"Ừm." Cố Vãn Thanh gật gật đầu.
Trước khi rời khỏi nhà bếp, nàng lại quay đầu nhìn Lục Lập Hành một cái.
Sau khi chặt con thỏ làm hai nửa, Lục Lập Hành ném một nửa qua một bên. Một nửa còn lại bỏ vào nước lạnh, khử mùi tanh. Sau đó lại đổi nước, bỏ con thỏ vào nồi, nấu lên.
Nấm được rửa sạch sẽ.
Thấy thời gian đun lửa đang còn nhiều. Hắn mang theo một nửa con thỏ khác cùng một cân trứng gà, đi ra ngoài.
Cố Vãn Thanh ngồi ở dưới mái hiên, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Hắn lại đến nhà Vương đại nương làm gì?
…
Trong căn nhà nhỏ cũ nát.
Vương đại nương lúc này đang nấu cơm tối. Trong nhà không có trứng gà, chỉ còn lại chút rau xanh. Ngay cả dầu nàng cũng không dám bỏ nhiều.
Vẻ mặt con trai Vương Thiết Trụ tràn đầy sự oán trách:
"Mẹ, sao người lại đưa hết trứng gà ngày hôm nay cho tên nhóc Lục gia vậy? Chúng ta ăn cái gì đây? Thân thể của cha không tốt, chúng ta cũng mua không nổi thuốc bổ."
Vương đại nương thở dài, nhìn chú Vương trên giường bệnh, nói:
"Vãn Thanh mang thai, với tình huống nhà nàng làm sao mà giữ được đứa nhỏ chứ. Không có chuyện gì cả, chỉ là hai quả trứng gà mà thôi. Mẹ đã nói với tên nhóc Lục gia rồi, bảo hắn sau này không đến đây nữa!"
Vương Thiết Trụ có chút bất mãn: "Hắn là người không cần mặt mũi, sao có thể không đến nữa được chứ?"
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa.
"Dì Vương, là Lục Lập Hành đây, dì có ở nhà không?"
Khóe miệng Vương Thiết Trụ giật một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
"Xem đi, con vừa mới nói xong, Lục Lập Hành là tên vô học, chắc chắn lại tới đòi trứng gà! Con thấy chuyện Vãn Thanh mang thai cũng là giả, hắn dùng làm cớ để lừa mẹ thôi."
Vương đại nương cũng thở dài: "Ai, để mẹ đi xem một chút!"
Vương Thiết Trụ ngăn cản nàng: "Người đừng đi, mẹ, chuyện này cứ giao cho con, xem con có đánh cho hắn răng rơi đầy đất hay không!"
Vương Thiết Trụ hung hăng hướng về phía cửa.
Hắn kéo cửa, liền muốn đánh nhau với Lục Lập Hành!
Nhưng mà một khắc sau, hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một tay Lục Lập Hành cầm bảy tám quả trứng gà, một tay cầm theo nửa con thỏ, đang đứng tại cửa ra vào, cười nói:
"Thiết Trụ? Anh cũng ở nhà sao, mẹ anh đâu?"
Vương Thiết Trụ còn chưa lên tiếng, Vương đại nương đã chạy ra rồi. Nàng cũng sợ bọn nhỏ thật sự đánh nhau.
"Tiểu Hành, nhà dì thật sự không còn trứng gà nữa, cháu…"
"Dì à, cháu không phải đến mượn trứng gà." Lục Lập Hành cắt ngang lời nàng, đưa túi trứng gà tới:
"Dì quên rồi sao? Lúc sáng cháu mượn có nói là cháu sẽ trả, trứng gà ở chỗ này, cho dì, dì cầm lấy đi!"
"Cái này…" Vương đại nương chấn kinh.
Vương Thiết Trụ cũng cảm thấy mơ hồ: "Lục Lập Hành, cậu lấy nhiều trứng gà như vậy từ đâu thế?"
Lục Lập Hành cười nói: "Buổi chiều mua ở trên thôn."
Vương đại nương cũng nói: "Thế nhưng mà, cháu chỉ lấy của dì hai quả trứng gà, không cần trả nhiều như vậy."
"Không có chuyện gì, cháu trước đó còn lấy của dì rất nhiều trứng gà mà. Thật sự xin lỗi dì. Còn có nửa con thỏ này nữa, cháu bắt được ở trên núi vào buổi trưa, vô cùng tươi. Cháu vừa giết, một nửa nấu canh cho Vãn Thanh, nửa còn lại này, dì nấu canh cho chú Vương đi? Rất bổ đỏ!"
Vương đại nương và Vương Thiết Trụ lại hai mặt nhìn nhau lần nữa.
Lục Lập Hành biết bọn họ không thể tin được, trực tiếp nhét đồ tới:
"Dì yên tâm đi, mấy thứ này đều là cháu lấy được một cách hợp pháp, nếu có người tới gây chuyện thì cứ để bọn họ đế tìm cháu là được!"
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành quay người rời đi.
Vương Thiết Trụ nhìn bóng lưng của hắn, có chút không thể tin được:
"Mẹ, Lục Lập Hành hình như đã thay đổi rồi?"
Vương đại nương gật gật đầu: "Xem ra Vãn Thanh thật sự mang thai. Mọi người đều nói, đứa nhỏ sẽ thay đổi một người, huống hồ còn là con của mình. Đi, đi nấu canh cho cha con!"
Vẻ mặt của Vương Thiết Trụ vô cùng nghi hoặc. Đây vẫn còn là Lục Lập Hành mà mình biết trước kia sao?
Sau khi Lục Lập Hành trở về thì thấy Cố Vãn Thanh ngồi ở dưới mái hiên, nhìn hắn.
"Sao thế?"
------