Chương 12: Ai Nói Thứ Này Có Độc Thế? Thứ Này Ăn Còn Ngon Hơn Cả Thịt
Cố Vãn Thanh vịn khung cửa, bước chân dừng lại.
Hoàng Cường?
Hắn chính là người có tiếng ở thôn Lục Gia, thường xuyên làm buôn bán nhỏ, nhà nhà đều biết. Có điều hắn rất ít lên trên núi, bình thường đều ở trên thôn.
Trừ khi trên núi có thứ hắn muốn.
Chẳng lẽ…
Cố Vãn Thanh kinh ngạc nhìn về phía Lục Lập Hành.
Hoàng Cường híp mắt, cười nhìn về phía đống nấm trên vỉ tre.
"Lão Vương, mau nhìn, ông muốn cái này đúng không?"
Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân hai mặt nhìn nhau.
"Muốn cái gì? Nấm thối?"
Không ai để ý tới hai người.
Vào khoảnh khắc Vương Cường nhìn thấy đống nấm trên vỉ tre thì đã không thể dời mắt!
Ba bước của hắn biến thành hai bước đi vào bên cạnh mấy người. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy một cây nấm gan bò đã khô một nửa, nghiêm túc xem xét. Hắn vừa nhìn vừa tấm tắc khen kỳ lạ.
Lưu Phú Nhân giật giật tay áo của Hoàng Cường:
"Ông chủ Hoàng, đây là muốn làm gì? Thứ đồ chơi này có độc đó, tôi đang định cùng Thiết Trụ ném đi!"
"Đừng ném, tuyệt đối đừng vứt!" Hoàng Cường vẫn chưa trả lời, Vương Cường đã trực tiếp cắt ngang lời hắn.
"Ai nói thứ này có độc thế? Đây chính là đồ tốt!"
Vẻ mặt Lưu Phú Nhân có chút khó hiểu: "Cái gì? Đồ tốt?"
Vương Cường gật đầu: "Ừm! Đúng, đồ tốt, nghe nói thứ này còn ngon hơn cả thịt!"
"Còn tốt hơn cả thịt?" Lưu Phú Nhân cảm thấy không hiểu.
Hắn năm nay 50 tuổi, sống trong thôn Lục Gia 50 năm, chưa từng nghe nói thứ này có thể ăn được.
Ngược lại là khi còn bé, ba mẹ nói cho hắn biết, không thể hái lung tung nấm trên núi. Nếu không, ăn trúng độc bị bệnh là chuyện nhỏ, mất mạng mới là lớn.
Do đó, Lưu Phú Nhân vẫn cho rằng, nấm thối là nấm độc.
Vương Cường trực tiếp bẻ một miếng nhỏ rồi nhét vào trong miệng, vừa nếm vừa nói: "Ừm, đúng rồi, xem như đã tìm được!"
"Ông chủ Hoàng, đây chính là nấm gan bò mà chúng tôi muốn! Không nghĩ tới ở đây lại có nhiều như vậy! Ngon, đều rất ngon, những thứ này đều không độc."
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, vậy, người nào… người nào là Lục Lập Hành?"
Hoàng Cường cũng không nghĩ tới, mấy ngày nay Lục Lập Hành hái nấm thối lại là thứ mà bọn họ muốn tìm. Hắn vui vẻ đi đến bên cạnh Lục Lập Hành:
"Là người này, ai, không nghĩ tới. Lục Lập Hành, tiểu tử cậu đúng là thông minh! Thế mà biết thứ này có thể ăn được."
Lục Lập Hành cười yếu ớt nói:
"Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên biết được, cảm thấy rất ăn ngon nên hái trở về."
"Không tệ, không tệ, vậy… cậu có bán không?" Hoàng Cường có chút ngượng ngùng.
Dù sao hai ngày trước, hắn còn nói với Lục Lập Hành là cái đồ chơi này có độc, bảo hắn vứt đi. Hiện tại lại ưỡn ngực nghiêm mặt tới muốn người ta bán, quả thực có chút không ổn.
Lục Lập Hành cố ý do dự một chút.
Vương Cường tranh thủ thời gian cũng lại gần nói: "Lục huynh đệ, như này đi, cậu ra cái giá, nếu hợp lý thì chúng tôi thu hết! Sau này đến đây thu hàng cũng sẽ ưu tiên nhận của cậu."
"Đúng đúng đúng, cho cậu giá cả tối ưu." Hoàng Cường cũng phụ họa.
Trên đường tới, căn cứ theo lời nói của Vương Cường, con buôn trên thị trấn đang cần gấp, xem như là nhóm hàng mẫu đầu tiên. Nếu như mấy thôn làng xung quanh đây đều không có, bọn họ sẽ đi chỗ khác tìm. Nếu như vậy, bọn họ sẽ tổn thất một đơn lớn.
Làm người làm ăn, Vương Cường và Hoàng Cường cũng sẽ không để tình huống như vậy xảy ra. Dù là mua về với giá đắt một chút thì cũng đáng.
Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ hai mặt nhìn nhau:
"Cái này…Cái này thật có thể bán lấy tiền?"
Cố Vãn Thanh cũng không dám tin.
Lục Lập Hành trầm lặng một lát, ra vẻ lưu luyến không rời nói:
"Những thứ này vốn dự định phơi khô, rồi mùa đông lấy ra tẩm bổ thân thể cho vợ tôi."
Cố Vãn Thanh nghe xong thì sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện. Chợt thấy Lục Lập Hành nháy mắt với mình. Cố Vãn Thanh nuốt lời định nói vào.
Lục Lập Hành tiếp tục nói: "Nếu như hai ông chủ đã muốn, vậy cứ bán cho hai người trước rồi tôi lại lên núi hái là được. Chỗ của tôi tổng cộng có khoảng 20 cân, các người muốn bao nhiêu?"
"20 cân? Vậy thì quá tốt rồi!"
Vương Cường làm sao cũng không nghĩ tới, ngay cả số lượng đều phù hợp với nhu cầu của bọn họ như thế.
"20 cân, chúng tôi muốn hết, 2 tệ một cân, cậu thấy thế nào?"
Trở về có thể bán bốn tệ.
2 tệ một cân, bọn họ kiếm lời 40 tệ, có lời!
Nhưng mà lời của Vương Cường lại làm cho Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ hoàn toàn sợ ngây người.
"Cái gì? 2 tệ?"
20 cân không phải chính là 40 tệ sao?
Thời gian hai ngày kiếm được 40 tệ?
Phải biết, ở niên đại này, bọn họ đều lên núi kiếm ăn, có lúc, nếu như vận may không tốt, một tháng bọn họ còn không kiếm nổi mười tệ. Mà Lục Lập Hành, chỉ hai ngày ngắn ngủi, thế mà có thể kiếm được 40 tệ?
Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Ừm, 2.1 tệ một cân." Vương Cường chân thành nói: "Cân xong sẽ trả tiền tại chỗ! Không ghi sổ."
Vương Cường trực tiếp cho Lục Lập Hành một viên thuốc an thần. Lục Lập Hành cũng nhớ tới tin tức của hệ thống. Ở kiếp trước, Hoàng Cường thu mua 2 tệ một cân.
Nhưng mà xem tình hình trước mắt, Hoàng Cường và ông chủ Vương này chắc là cần số nấm này rất gấp. Làm người làm ăn, bọn họ không có khả năng làm ăn lỗ vốn được. Nói cách khác, mua vào với giá 2 tệ, bọn họ còn có thể kiếm một món hời. Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành thở dài mà nói:
"Ai, ông chủ Hoàng à, ngài cũng biết, tuy tôi rất rất rất cần tiền, nhưng thân thể của vợ tôi cũng rất quan trọng, trong nhà không có chút thức ăn dinh dưỡng nào. Tôi thật vất vả mới hái được nhiều như vậy, nếu như ngài muốn lấy hết…"
Hoàng Cường cũng là người làm ăn, lập tức hiểu ý của Lục Lập Hành.
"2 tệ rưỡi, thêm năm xu, cậu cầm lấy mà đi mua thịt mua gạo mua mì, xem nha đầu Vãn Thanh gầy như nào rồi kìa, nào giống như là người đang mang thai. Tôi nói cho cậu biết, lúc vợ tôi mang thai, dáng vẻ còn to gấp đôi Vãn Thanh!"
Lục Lập Hành cười.
"Vậy thì đa tạ ông chủ Hoàng."
Lục Lập Hành nói xong liền vào nhà, đem tất cả nấm gan bò trong phòng ra.
"Đều ở nơi này, ông chủ Hoàng, anh Vương, các người kiểm hàng một chút."
Lục Lập Hành cũng đã chuẩn bị cân sẵn.
Vương Cường tranh thủ thời gian đi tới. Hắn mở túi ra, tùy tiện lấy một miếng nấm gan bò nhỏ ra thử.
Sau đó lại miếng thứ ba, miếng thứ tư.
Hoàng Cường có chút mờ mịt: "Lão Vương, anh làm cái gì vậy? Không phải nhìn xem là được rồi sao?"
Vương Cường lắc đầu: "Không, không phải, thực ra các người nói không sai. Nấm gan bò này cũng có, có độc, chỉ là cây nào có vị đắng thì mới có độc. Tôi đang nếm xem trong này có vị đắng hay không, tôi không nhìn ra được."
Vương Cường mới phát hiện ra loại nấm này rất đáng tiền trong mấy ngày này. Hắn còn chưa hình dung rõ lắm về nó.
Lục Lập Hành nghe vậy thì đi tới, nói:
"Cái này sao, để tôi dạy ngài."
Hắn lấy một miếng nấm gan bò ra từ trong túi, nói:
"Nhìn màu sắc, anh nhìn xem, những cây có thể ăn đều có màu trắng, nhìn vô cùng khỏe mạnh. Mà những cây độc thì bên trên rễ cây sẽ có màu, có cây là màu xanh đậm, có cây là màu đỏ."
"Nếu như vậy mà còn nhìn không ra thì anh cũng có thể ngửi mùi một chút, không cần nếm, mùi của cây có độc nghe thôi đã biết đắng rồi."
"Như vậy đi, hôm nào tôi sẽ hái mấy cây có độc rồi lấy ra cho anh phân biệt một chút."
Nghe Lục Lập Hành nói như vậy, Vương Cường cực kỳ vui vẻ:
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn Lục huynh đệ, cảm ơn Lục huynh đệ!"
Sau này, muốn buôn bán loại nấm này lâu dài, không tránh khỏi việc phải học được cách phân biệt. Trợ giúp của Lục Lập Hành thật sự là quá tuyệt vời.
"Ha ha, Lục huynh đệ đúng là người không tệ. Ông chủ Hoàng, thôn các người có người tốt như vậy sao anh lại không giới thiệu cho tôi chứ?"
Một câu của Vương Cường khiến cho tất cả mọi người đều im lặng…
Hoàng Cường càng không biết nên trả lời như thế nào. Dù sao trước đây Lục Lập Hành đúng là nổi tiếng vì thói xấu. Hắn lại liếc mắt nhìn Cố Vãn Thanh. Đây đều là Cố Vãn Thanh có phương pháp giáo dục sao?
"Ha, người có vợ đúng là không giống xưa! Lục Lập Hành đều thay đổi tốt hơn, Lão Vương, anh đây chẳng phải quen biết rồi sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, mau tới cân đi rồi trả thù lao."
Mấy người cùng nhau cân, không nhiều không ít vừa đúng 20 cân.
Vương Cường lập tức đưa 50 tệ cho Lục Lập Hành.
Một tờ 50 tệ mới tinh.
Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Tờ tiền có giá trị lớn như vậy bình thường đều rất hiếm gặp.
Thế mà…
Lục Lập Hành lại vô cùng bình tĩnh xoay người, không chút do dự đưa tiền cho Cố Vãn Thanh.
"Cho em."
Cố Vãn Thanh còn không kịp phản ứng có hơi sững sờ…
------