Chương 30: Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Chỗ bị muỗi cắn thật sự là quá ngứa, thế nhưng nàng sợ gãi sẽ để lại sẹo nên luôn không dám gãi. Lúc này bị Lục Lập Hành đụng vào, càng là ngứa không chịu được.
"Thoa dầu thơm lên sẽ không ngứa nữa."
Lục Lập Hành mở dầu thơm ra, đổ một chút vào bàn tay của mình.
Trông thấy Lục Lập Hành đổ một lúc nhiều như vậy, Cố Vãn Thanh gấp gáp: "Anh.. anh dùng ít một chút!"
Cái đó đắt đến nhường nào chứ! Lãng phí tiền!
Lục Lập Hành ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nha đầu này, thật sự là luôn lo cho gia đình.
"Không có chuyện gì, hết rồi lại mua, anh lại đi kiếm tiền."
Bởi vì biết nàng không nỡ dùng, hắn mới muốn đích thân bôi cho nàng.
Lục Lập Hành sao có thể để nàng được như ý nguyện được. Tay của hắn rất lớn, dù sao hiện tại vẫn là người xuất thân từ nông thôn, chưa từng được bảo dưỡng, cũng rất thô ráp.
Nhưng mà, bàn tay chạm vào đùi của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt, một cỗ mát mẻ truyền đến từ bắp chân, Cố Vãn Thanh bỗng nhiên không cảm thấy ngứa nữa.
Nàng cúi đầu, nhìn chăm chú Lục Lập Hành.
Nếu như cả một đời có thể như này thì tốt biết bao!
"Anh Lục, anh Lục, chúng ta hôm nay…" Giọng nói của Vương Thiết Trụ vang lên từ xa.
Hắn trực tiếp nhảy qua bậc thang đi vào trong sân, trông thấy Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh như vậy thì lập tức cảm thấy kinh ngạc!
Lời muốn nói cũng bị nghẹn ở giữa cổ họng.
"Ha ha, ha ha ha…"
"Tôi không thấy gì hết, anh Lục cứ tiếp tục, cứ tiếp tục!"
Sau khi xoay người lại, Vương Thiết Trụ lại nói tiếp:
"Hai người này thật đúng là…giữa ban ngày, ai…"
Vương Thiết Trụ đang tự hỏi mình có lẽ cũng nên tìm đối tượng. Một màn kia hình như rất là hạnh phúc.
Cố Vãn Thanh bị Vương Thiết Trụ làm cho kinh hãi. Nàng theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng lại bị Lục Lập Hành kéo lại:
"Đừng nhúc nhích, còn có một chỗ phía sau nữa."
"Thế nhưng, Thiết Trụ hắn…"
"Không cần phải để ý đến hắn, nói không chừng lúc này hắn đã hâm mộ đến điên rồi!"
Dù sao một đời trước, một mình hắn đi ra ngoài, trông thấy người khác có đôi có cặp, Lục Lập Hành cũng rất hâm mộ.
Vương Thiết Trụ nói thầm trong chốc lát, trông thấy Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng nhún nhảy quay trở về. Ngay lúc bọn họ sắp quấy rầy đến Lục Lập Hành.
Hắn tranh thủ thời gian kéo Lục Thiên Thiên lại:
"Thiên Thiên, khoan lại đi qua."
"Sao thế chú Vương? Cháu muốn đi bôi dầu thơm, anh hai mới mua dầu thơm…"
Vương Thiết Trụ gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Thiên Thiên vẫn còn là con nít!
"Tóm lại là khoan lại đi qua…"
"Hả?” Lục Thiên Thiên nghiêng đầu, nhìn vào trong sân.
Cố Vãn Thanh vội muốn chết: "Thiên Thiên trở về rồi, nhanh chút nhanh chút."
Nàng cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ được.
Lục Lập Hành bị chọc phát cho cười: "Ừm, được rồi!"
Cuối cùng cũng được giải thoát, Cố Vãn Thanh thở ra một hơi thật dài.
Nàng trông thấy Lục Lập Hành vẫn luôn nhìn nàng.
Mặt Cố Vãn Thanh lại càng đỏ hơn, nhớ tới một màn vừa rồi, nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào:
"Em, em đi bôi dầu thơm cho Thiên Thiên, anh đi mau đi!"
Nói xong, nàng đoạt lấy dầu thơm rồi chạy qua.
"Thiên Thiên."
"Vâng, ở đây ở đây ~~ " Lục Thiên Thiên lúc này mới tránh thoát khỏi sự ngăn cản của Vương Thiết Trụ, chạy tới.
Lục Lập Hành trông thấy một lớn một nhỏ vào phòng.
Đại Hoàng vốn cũng muốn đi theo, nhưng mà lại bị hắn gọi lại:
"Đại Hoàng, đợi lát nữa cùng lên núi với tao."
Vừa nghe nói tới lên núi, Đại Hoàng lập tức trở nên hưng phấn!
Cẩu gia thích nhất là lên núi!
Lục Lập Hành nhìn về phía Vương Thiết Trụ:
"Thiết Trụ, sao cậu lại tới đây?"
Vương Thiết Trụ gãi đầu một cái, lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây của bản thân:
"Đúng rồi, tôi đến để hỏi anh hôm nay có muốn lên núi hay không, hôm qua mang nhiều lâm sản trở về như vậy, mẹ tôi bảo tôi hôm nay lại đi xem một chút!"
"Ừm, đi, nhưng mà, tôi có thể phải vào trong núi sâu."
"Núi sâu? Đi chỗ nào vậy?"
"Toa Tử Lĩnh!"
"Hả? Toa Tử Lĩnh rất hiểm trở, anh đến đó làm gì?"
Lục Lập Hành đương nhiên sẽ không nói mình là muốn đi cứu người. Hắn tìm cho mình cái cớ:
"Muốn đi xem có cái gì có thể bán kiếm tiền hay không, mặt khác, chặt hai cây trúc lớn, tôi mới mua màn, cần dựng màn!"
"À, vậy được, tôi đi với anh!" Vương Thiết Trụ lập tức nói:
"Tôi cũng không có chuyện gì, qua bên kia nhìn xem một chút cũng được."
"Ừm." Lục Lập Hành không có từ chối.
Dù sao, mấy chuyện như cứu người, một người có lẽ sẽ không giải quyết được.
Vương Ái Phương lại còn có chút mập, Toa Tử Lĩnh lại xa.
"Vậy anh chờ tôi quay về lấy rổ và búa." Vương Thiết Trụ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Lập Hành quay về trong phòng bàn giao với Cố Vãn Thanh.
Hắn cũng cầm búa và rổ, gọi Đại Hoàng rồi cùng nhau xuất phát.
------