Chương 34: Ai dám nói cậu xấu xí tớ sẽ giết chết kẻ đó (1)
Lúc phát hiện lại là Lâm Tiêu Vũ - cô gái ngoan ngoãn thành tích số một số hai trong lớp học, đôi mắt cô ta đều trừng ra.
Trực tiếp lạnh lùng nói, “Lâm Tiêu Vũ, sao em ngồi ở đàng kia, trở lại vị trí của em cho tôi!”
Tô Lạc Ương là người nào, một kẻ cực kỳ ngu ngốc, Lâm Tiêu Vũ ngồi ở bên người cô ta bị dạy hư thì phải làm sao!
Chỉ là Dương Lệ hoàn toàn không nghĩ tới cô gái ngoan ngoãn ngày thường vẫn luôn nói gì nghe nấy với lời cô lại có một ngày phản kháng lại cô, Lâm Tiêu Vũ đứng lên, cô ấy cúi đầu nói, “Dương, cô Dương, về sau em sẽ ngồi ở bên cạnh bạn học Lạc Ương!”
“Cái gì?” Dương Lệ cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Lâm Tiêu Vũ thật cho rằng Dương Lệ không nghe thấy, hơi nâng âm lượng lên một chút, “Về sau em sẽ ngồi bên cạnh bạn học Lạc Ương!”
Rốt cuộc xác định không phải lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, sắc mặt Dương Lệ trực tiếp đen thui, lạnh lùng nói, “Không thể, bạn học Lâm Tiêu Vũ, chẳng lẽ em không biết Tô Lạc Ương là người như thế nào sao, một đứa ngu ngốc, em lại còn ngồi ở bên cạnh cô ta, bị dạy hư thì làm sao?”
Nghe được Dương Lệ nói Tô Lạc Ương là đứa ngu ngôc, Lâm Tiêu Vũ cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lại trực tiếp nâng mặt lên nhìn nhau với Dương Lệ, “Cô à, bạn học Lạc Ương không phải người ngu ngốc!”
“Ha ha, không phải người ngu ngốc? Chỉ bằng thành tích kéo chân sau kia của cô ta, không phải người ngu ngốc thì là cái gì?” Dương Lệ cũng bất chấp tất cả, nghĩ đến cô gái ngoan ngoãn thành tích tốt trong lớp học sẽ bị Tô Lạc Ương dạy hư, cô ta liền giận sôi máu, trực tiếp miệng vỡ nói ra lời đả thương người.
Lâm Tiêu Vũ bị lời nói của Dương Lệ chọc tức tới rồi, cô cũng không biết vì sao, cô không muốn nghe được người khác lại nói Tô Lạc Ương là kẻ ngu ngốc, nếu là trước đây có lẽ cô còn sẽ có một chút suy nghĩ giống như những người không có mắt này, nhưng từ sau hơn mười phút Tô Lạc Ương dạy cô kia, cô đã hoàn toàn đổi mới ấn tượng với Tô Lạc Ương.
Lâm Tiêu Vũ lấy đủ dũng khí, lúc vừa định lại nói chuyện thay Tô Lạc Ương, đột nhiên có người giữ cô lại.
Lâm Tiêu Vũ nhìn về phía Tô Lạc Ương, Tô Lạc Ương lôi kéo cô ấy ngồi xuống, vẻ mặt không thèm để ý lắc đầu với cô ấy, chợt nhìn về phía Dương Lệ đứng ở trên bục giảng, giọng nói to lớn vang dội thanh thúy hô một tiếng, “Cô Dương!”
“Chuyện gì?” Dương Lệ vẻ mặt không sợ, dù sao cô ta mắng Tô Lạc Ương là kẻ ngu ngốc cũng không phải một lần hai lần.
"Cô biết, đạo đức giáo viên, là cái gì không?" Dương Lệ còn chưa nói chuyện, Tô Lạc Ương đã tiếp tục nói,"Công khai nói học sinh của mình là người ngu ngốc, cô không thấy đau chân sao? Nói thế nào em cũng là học sinh dưới tay cô đi!"
Tô Lạc Ương lười nhác như là nằm xoài trên ghế, nhưng lời nói ra lại làm Dương Lệ không tìm thấy bất kỳ lời phản bác nào, Tô Lạc Ương ở trong lớp cô đã ba năm, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng Tô Lạc Ương cũng xác thật là học sinh được dạy ra từ trong tay cô.
Tô Lạc Ương nói thẳng đến Dương Lệ á khẩu không trả lời được, ánh mắt Lâm Tiêu Vũ nhìn Tô Lạc Ương càng sùng bái, cô nghĩ đến vừa rồi lúc bạn học Lạc Ương giữ chặt cô, cho cô một ánh mắt yên tâm, quả thực rất ngầu đó được không!
C37 -