Chương 40: Tên tớ là Hạ Dục Phong (1)
Nữ sinh bắt lấy cổ tay Tô Lạc Ương đầu tiên cắn môi, nắm chặt tay, móng tay đều sắp đâm rách lòng bàn tay, nhưng vẫn là giọng nói to lớn vang dội đến học sinh giáo viên của mấy phòng học bên cạnh đều có thể nghe được, “Bạn học Tô Lạc Ương, thật xin lỗi, tôi không nên hãm hại cô!”
Có người mở đầu, mấy học sinh làm chuyện này sôi nổi chạy tới trước mặt Tô Lạc Ương xin lỗi, lên đầu đề tin tức là chuyện bọn họ thật sự không ném mặt mũi nổi!
“Bạn học Tô Lạc Ương, tôi sai rồi, tôi không nên hãm hại cô!”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
Thẳng đến sau khi một người cuối cùng nói xong, Tô Lạc Ương cũng chuyển biến tốt liền thu, liếc xéo mấy người hãm hại cô cô một cái, “Về sau muốn hãm hại người, tốt nhất động đầu óc một chút!”
Dứt lời, cô đứng lên duỗi người, cô mới vừa đi ra hai bước đột nhiên có người giữ cổ tay cô lại!
Tô Lạc Ương quay đầu lại, thấy là người hôm nay giúp cô hai lần, “Ờ…… Có chuyện gì sao?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Hạ Dục Phong treo ý cười nhàn nhạt, lại tự giới thiệu, “Chào cậu, tớ tên Hạ Dục Phong!”
“Hả, à, cảm ơn cậu, Hạ Dục Phong!” Tô Lạc Ương vốn là không muốn để ý, nhưng hôm nay người ta đã giúp cô hai lần, không trả lời cũng không lễ phép!
Nói xong Tô Lạc Ương liền về tới vị trí của mình.
Hạ Dục Phong nhìn bóng dáng Tô Lạc Ương, vẻ mặt khó lường.
Đương nhiên, ánh mắt Hạ Dục Phong nhìn Tô Lạc Ương ở trong mắt người khác, liền thay đổi ý vị.
Nữ sinh xin lỗi trước mặt Tô Lạc Ương đầu tiên đã ấn móng tay vào trong thịt, không phải bởi vì Tô Lạc Ương làm cô ta mất mặt, mà là bởi vì Hạ Dục Phong.
Tô Lạc Ương tự nhiên không biết có người đã hận cô thấu xương, cô chỉ cảm thấy sau lưng có hơi lạnh mà thôi, trở lại chỗ ngồi, đối diện ánh mắt lo lắng của Lâm Tiêu Vũ, cô lắc đầu, chứng minh chính mình không có việc gì!
Lâm Tiêu Vũ lôi kéo tay Tô Lạc Ương, “Lạc, Lạc Ương, vừa rồi cậu dùng máy tính làm cái gì? Sao bọn họ đều xin lỗi cậu?”
Tô Lạc Ương nhún vai, “Không có làm cái gì, chỉ là lấy sự thật ra cho bọn họ xem thôi!”
“À!” Lâm Tiêu Vũ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô lôi kéo Tô Lạc Ương, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, “Vừa rồi trong mấy nữ sinh vu hãm cậu, có một người nữ sinh là thiếu nữ bất lương bên ngoài, cậu, vừa rồi bộ dáng cậu bắt cô ta xin lỗi cậu, tớ thấy cô ta đều sắp hận chết cậu rồi, nếu, nếu cô ta gọi người, vậy phải, phải làm sao?”
Tô Lạc Ương vẻ mặt không sợ gì cả, buông tay nói, “Không sao cả, loại chuyện hôm nay có một thì có hai, còn không bằng ra oai phủ đầu cho bọn họ, để tớ ở trường học có thể thanh tĩnh mấy ngày!”
Cô ta gọi người cũng không có khả năng gọi người vào trường học, khi nào chuyện tới lúc đó rồi nói sau!
Lâm Tiêu Vũ vốn còn muốn nói thêm cái gì, nhưng cô nàng nào đó ngáp một cái đã trực tiếp bò trên bàn, lập tức ngủ rồi!
……
Tuy rằng Lạc Ương nói như vậy, nhưng Lâm Tiêu Vũ cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng trôi qua.
Chờ sau khi mấy nữ sinh kia dọn dẹp sạch sẽ cửa phòng học, Dương Lệ rốt cuộc cũng đen mặt tiến vào giảng bài, đầu tiên trách cứ mấy nữ sinh kia một trận rồi mới bắt đầu giảng bài.
Tô Lạc Ương đang ngủ rất ngon, ngủ ngủ liền giật mình bừng tỉnh, cô đứng dậy, ánh mắt trống rỗng vô thần, như là bị ai sinh sôi rút ra linh hồn.
C52 -