Chương 40: Tên tớ là Hạ Dục Phong (2)
Vài giây sau khóe mắt không tự giác có nước mắt chảy ra, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Cục cưng, con của ta!”
Lâm Tiêu Vũ vốn nghiêm túc nghe giảng bài bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm, quay đầu nhìn, thấy trong mắt người bên cạnh treo nước mắt, vội vàng dùng tay đụng đụng cô, “Lạc Ương, cậu, sao cậu lại khóc? Còn có, con cái gì?”
Tô Lạc Ương bị Lâm Tiêu Vũ chạm vào trực tiếp bừng tỉnh, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu, “Tớ không có việc gì, vừa rồi chỉ là mơ thấy ác mộng thôi!”
Mơ thấy cô một hai đứa bé bị một đám người khốn kiếp dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết chết!
“À! Cậu đột nhiên khóc, dọa, dọa tớ sợ nhảy dựng!”
Tô Lạc Ương vốn muốn tiếp tục nằm sấp xuống ngủ, nhưng cô vừa nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng khóc của hai đứa nhỏ.
Dứt khoát chờ đến lúc tan học, sau khi Dương Lệ đạp giày cao gót cộp cộp cộp rời đi, Tô Lạc Ương móc di động ra, mở trang web tìm kiếm tin tức nước B, vẫn là không thu hoạch được gì, cô cũng dùng kỹ thuật hacker ý đồ tìm được dấu vết có liên quan đến nước B, cô dùng các loại con đường, nhưng vẫn là không hề có tác dụng!
Vì sao, hay là không có trên thế giới này, thế giới này cũng chỉ là trong chớp mắt trôi qua 5 năm mà thôi, rốt cuộc 5 năm này phát chuyện gì, một quốc gia lớn như nước B lại trực tiếp biến mất vào hư không!
Tô Lạc Ương thất thần suy nghĩ, ngay cả có người gọi điện thoại cho cô cũng không có nhìn thấy, vẫn là Lâm Tiêu Vũ gọi cô một tiếng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại!
Tô Lạc Ương cũng không nhìn di động, cầm lấy di động đã trực tiếp ấn nghe, giọng nói bởi vì vừa mới khóc nên hơi mang theo chút khàn khàn hô một tiếng, “Alo!”
“Em khóc?” Người vốn chỉ muốn nghe giọng cô một chút, khi nghe được giọng nói rõ ràng hơi mang theo khóc nức nở của cô, ngữ khí không tự giác lạnh thêm một tầng.
Vốn Tô Lạc Ương còn muốn hỏi anh là ai, kết quả khi nghe được giọng nói ở đầu kia điện thoại, lập tức giật mình lấy điện thoại ra xa một chút, nhìn ba chữ to Kỳ Mặc Trần liền trong lòng nhút nhát.
Sao người này lại gọi điện thoại cho cô?
“Nói chuyện!” Lại là một câu ra lệnh lạnh băng, di động cách lỗ tai rất xa, nhưng Tô Lạc Ương vẫn có thể nghe ra bên trong truyền đến tiếng gầm nhẹ!
Tô Lạc Ương trực tiếp bị anh rống đến nói lắp, “Không, không có việc gì, tôi chỉ là đang đi học, lúc này tan học!”
Kỳ Mặc Trần tự nhiên biết cô tan học, cho nên mới gọi điện thoại cho cô vào giờ này.
Kỳ Mặc Trần nhìn cao ốc tráng lệ ngoài cửa sổ, mày tuấn hơi nhíu lại, dùng ngữ khí xác định và khẳng định nói, “Em khóc, có người khi dễ em sao?”
Sao vẫn níu lấy việc này!
Cô chỉ là vừa rồi đầu óc có hơi ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không có thanh giọng nói, mới làm anh ta nghe ra cho rằng cô đang khóc.
Hiện tại đều là cô làm cho người khác khóc, còn không có người có năng lực làm cô khóc!
Tô Lạc Ương nói với điện thoại, “Tôi không có việc gì, người khác còn chưa có năng lực khi dễ tôi!”
“Ừ! Chỉ có tôi có thể khi dễ em, em là người của tôi!”
“……”
Vị đại ca này, có phải anh hiểu sai ý rồi không!
Còn có, tuy rằng chúng ta từng ngủ với nhau, nhưng tôi không hề muốn trở thành người của anh, OK!
C53 -