Chương 43: Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô (3)
Tô Lạc Ương xuất hiện chỉ là làm cuộc họp tạm dừng trong chốc lát, cuộc họp đã nhanh chóng bị Kỳ Mặc Trần mang lên quỹ đạo, vẫn là tiếng Anh lưu loát, chỉ là không biết là cố ý hay là vô ý, tốc độ nói chậm hơn lúc vừa mới bắt đầu vài lần!
Hai tiếng qua đi, cuộc họp cũng kết thúc.
Tô Lạc Ương dựa vào trên vai Kỳ Mặc Trần, đầu nhỏ sửa sang lại những lời vừa rồi, tuy rằng cô không nghe được bên kia video đang nói cái gì, nhưng những lời Kỳ Mặc Trần nói đã làm cô được lợi không ít!
Kỳ Mặc Trần gập máy tính lại, thấy Tô Lạc Ương còn dựa vào trên vai anh, anh cũng không quấy rầy, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, chờ cô!
Không bao lâu Bentley đã lái vào Kỳ trạch, Tô Lạc Ương còn dựa vào trên vai anh, Kỳ Mặc Trần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo u ám như biển, Diêm Lâm xuống xe trước, vốn định lại đây mở cửa cho chủ nhân bọn họ, kết quả Kỳ Mặc Trần phất tay để anh ta rời đi!
Tô Lạc Ương sửa sang lại mấy thứ mạnh mẽ truyền vào trong đầu, mới vừa chải vuốt lại, đột nhiên một bàn tay duỗi lại đây bóp chặt cằm cô, khuôn mặt nhỏ bị mạnh mẽ nâng lên, khi đối diện đôi mắt cao thâm khó đoán như biển kia, trái tim giống như lỡ một nhịp.
Trong lúc Tô Lạc Ương ngây người, bóng tối đã bao phủ cô, người đàn ông cúi đầu đoạt lấy môi cô, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, Tô Lạc Ương vốn định giãy giụa, nhưng nghĩ đến tính tình thô bạo của người đàn ông này, vẫn là tùy anh.
Một nụ hôn kết thúc, Tô Lạc Ương thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết.
“Dễ nghe sao?” Trong lúc Tô Lạc Ương thở dốc, giọng nói thấp thuần vang lên ở bên tai.
“Gì?” Tô Lạc Ương ngẩn người, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
“Về sau muốn nghe có thể trực tiếp tới công ty!” Nói xong, Kỳ Mặc Trần đã mở cửa xe, lôi kéo cô xuống xe!
Tô Lạc Ương nhất thời còn chưa phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Kỳ Mặc Trần, chờ cô phản ứng lại, Kỳ Mặc Trần đã lôi kéo cô vào nhà!
Ý tứ trong lời vừa rồi của Kỳ Mặc Trần, chẳng lẽ là nói cô có thể đi công ty anh dự thính bất cứ lúc nào sao?
Kỳ Mặc Trần vào nhà liền buông cô ra, cởi áo khoác đưa cho Diêm Lâm bên cạnh, sau đó kéo lỏng cà vạt trên cổ.
Lúc này, dì Thu đã nửa tháng không gặp vẻ mặt ý cười đi lên, gỡ xuống mũ và áo khoác trên người Tô Lạc Ương, “Lạc Ương tiểu thư, cô đã đến rồi!”
Tô Lạc Ương kéo ra một gương mặt tươi cười, cười hô một tiếng, “Dì Thu!”
Hiện tại cô cảm thấy Kỳ Mặc Trần đã không quá đáng ghét, cho nên cũng không chán ghét người đối tốt với cô đầu tiên sau khi cô đi đến nơi này, ngoại trừ thân thể này ngẫu nhiên không khắc chế được nỗi sợ hãi với anh, mặt khác vẫn tốt!
Kỳ Mặc Trần nhìn cô nàng nào đó lại cười với người khác, đối với anh lại đều là một bộ dáng như vậy, con ngươi đen nhánh trầm trầm.
Dì Thu là người biết nhìn mặt đoán ý nhất, tự nhiên biết chủ nhân không cao hứng, cầm đồ của Tô Lạc Ương liền rời đi, Tô Lạc Ương cũng cảm giác được anh không thích hợp, trong lòng nghi hoặc, cô lại làm cái gì khiến cho vị này không cao hứng sao?
Kỳ Mặc Trần vỗ vỗ tay, lực chú ý của Tô Lạc Ương nhanh chóng bị đồ ăn bưng lên hấp dẫn, lúc này mới nhớ tới bây giờ đã là chạng vạng, nên đến thời gian dùng bữa!
C60 -