Chương 45: Cây đại thụ vạn năm không ra hoa (1)
Trong đó một người đàn ông tóc vàng kim mang theo gọng kính tơ vàng đang nói, “Anh Kỳ không ở đây, chúng tôi sẽ ở trong phòng sách chờ anh ấy đi!”
“Anh Kỳ thường xuyên không ở Kỳ trạch, chúng ta có thể tới không đúng lúc không?” Một người đàn ông khác nghĩ nghĩ rồi nói.
Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng nhún vai, đi nhanh tiến vào, “Anh ấy có ở đây hay không đều không sao cả, dù sao phòng cho khách ở nơi này không ít, tùy tiện ở là được!”
Người đàn ông gọng kính tơ vàng kia dẫn đầu đi vào, không có nhìn thấy Tô Lạc Ương ngồi ở một bên, nhưng hai người đàn ông đi theo phía sau lại thấy, hai người đồng thời một bộ dáng có phải chính mình xuất hiện ảo giác không.
Một người đàn ông trong đó xoa xoa đôi mắt, “Mẹ nó, có phải tôi xuất hiện ảo giác không, anh Kỳ kim ốc tàng kiều sao!”
“Kim ốc tàng kiều cái gì?” Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng đang chuẩn bị ngồi xuống, kết quả nghe được tiếng kinh hô của bạn tốt.
“Chính cậu xem!”
Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng đúng là người cho Tô Lạc Ương thẻ vàng Nhất Phẩm Cư lần trước, Khương Vũ nhìn qua theo ánh mắt bạn tốt, kết quả thật đúng là nhìn thấy một mỹ nhân đang cúi đầu múa bút thành văn, hình như quá mức tập trung, còn chưa có phát hiện ba người bọn họ.
Khương Vũ đẩy đẩy mắt kính, nói, “Đây không phải tiểu mỹ nhân anh Kỳ mang đến Nhất Phẩm Cư của tôi ăn cơm vào lần trước sao?”
Lời nói của Khương Vũ dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của hai người bạn tốt bên cạnh, "Cậu gặp cô ấy rồi?"
“Ừ, lần trước anh Kỳ đến Nhất Phẩm Cư của tôi ăn cơm, tiểu mỹ nhân này cũng ở đó!”
Nghe Khương Vũ nói như vậy, hai người đàn ông bên cạnh anh ta nhướng mày, “A? Bên người anh Kỳ lại sẽ có mỹ nhân, sao chúng tôi không biết?”
Nghe hai anh em nói như vậy, Khương Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Các cậu tự nhiên là không biết, hôm nay tôi là lần thứ hai gặp tiểu mỹ nhân này, tôi cho rằng lần trước anh Kỳ mang cô ta tới Nhất Phẩm Cư của tôi ăn cơm chỉ là chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại sẽ nhìn thấy ở Kỳ trạch này, lại còn cho phép cô ta tới phòng sách này!”
Làm bạn tốt nhiều năm, sao bọn họ sẽ không nghe ra anh em này của mình là đang khoe khoang, nhưng chỉ đành phải hừ hừ một tiếng, “Anh Kỳ chính là người được công nhận là cây đại thụ vạn năm không nở hoa, cậu biết lại không nói cho chúng tôi biết! Khương Vũ, cậu như vậy là không đủ ý tứ đi!”
Khương Vũ buông tay, “Loại người như anh Kỳ, một ánh mắt cũng có thể hù chết người, ai dám vẫn luôn ở bên người anh ấy, lần trước tôi thật sự cho rằng anh ấy chỉ là chơi đùa với tiểu mỹ nhân này thôi!”
“Tới cũng tới rồi, đi chào hỏi một tiếng đi!”
Khương Vũ dẫn hai người bạn tốt đi tới trước mặt Tô Lạc Ương, Khương Vũ vốn định chào hỏi với Tô Lạc Ương, kết quả nhìn thấy cô gái đang múa bút thành văn viết thứ gì đó, ý bảo hai người bạn tốt im lặng, sau đó ba người thò đầu nhìn qua.
Kết quả mới vừa tiến lại gần đã nhìn thấy cô gái đang làm đề lựa chọn, tốc độ bay nhanh, bọn họ vẫn còn chưa có nhìn thấy cô gái đang viết cái gì, một tờ đã viết xong rồi!
……
Tô Lạc Ương mới vừa làm xong một tờ bài thi tiếng Anh cuối cùng, ngẩng đầu đã bị dọa sợ tới mức run lên lui về sau!
C63 -