Chương 47: Để cho anh uống máu (3)
Có lẽ là phát hiện có người chạm vào anh, người đàn ông thích giết chóc nâng mắt lên, trong mắt xẹt qua ánh sáng đỏ dọa Tô Lạc Ương sợ tới mức tay nhỏ run lên.
Tô Lạc Ương đối diện đôi mắt người đàn ông, lúc vừa mới bắt đầu cô còn có thể nhìn thấy vẻ rõ ràng kia, chỉ là vẻ rõ ràng đó giống như đang dần dần tiêu tán, bộ dáng này của người đàn ông làm trong lòng Tô Lạc Ương dâng lên một loại đau lòng không thể miêu tả.
Hít sâu một hơi, sau đó vươn cánh tay trơn bóng trắng nõn của mình ở trước mặt người đàn ông, ngữ khí mềm nhẹ rồi lại mang theo chân thật đáng tin, “Kỳ Mặc Trần, tôi biết hiện tại anh có thể nghe được tôi nói chuyện, anh, anh cắn đi, nhẹ một chút!”
Động tác Tô Lạc Ương làm người đàn ông đang run rẩy dừng lại, Kỳ Mặc Trần cho rằng chính mình nghe lầm, anh nâng đôi mắt rõ ràng lên nhìn về phía cô gái trước mắt, anh thiếu chút nữa đã nhịn không được, anh cho rằng cô sẽ chạy, sẽ giống như lần trước mắng anh là quái vật uống máu người, cho nên anh nhịn xuống.
Chỉ là anh không nghĩ tới chính là, cô gái cực lực chống lại anh lại sẽ chủ động nguyện ý để anh uống máu, nhìn cánh tay giơ ở trước mặt anh, anh thiếu chút nữa đã nhịn không được!
Không, ước nguyện ban đầu của anh không phải thứ này, anh trở về chỉ là muốn nhìn xem cô!
Kỳ Mặc Trần nhìn chằm chằm tay Tô Lạc Ương chỉ là thất thần trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng xoay mặt đi dưới ánh mắt của Tô Lạc Ương, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp rống lên một tiếng, “Đi, tránh ra, đi xa một chút!”
Mau rời đi, tôi không muốn thương tổn em!
Nghe được người đàn ông gầm nhẹ, cánh tay giơ ra của Tô Lạc Ương cứng đờ, cô thật vất vả mới hạ quyết định đại phát từ bi một lần, kết quả người đàn ông này kêu cô đi xa một chút!
Đi đúng không, đi thì đi!
Tô Lạc Ương cũng không biết chính mình là làm sao vậy, Kỳ Mặc Trần không uống máu của cô, cô lại còn có chút tức giận!
Tô Lạc Ương thở phì phì đi tới cửa, tay nhỏ mới vừa đụng vào tay cầm cửa, trong đầu lại xuất hiện vẻ mặt thống khổ của người đàn ông kia, cô cũng không biết chính mình làm sao, tay nhỏ bất động ở tay cầm cửa!
Nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông thân trên trần trụi nằm trên mặt đất, con ngươi hơi lóe lóe, sau đó đi đến bàn trà cách đó không xa, nhìn chằm chằm dao gọt hoa quả đặt trên bàn trái cây, cắn răng, bàn tay trắng cầm dao gọt hoa quả lên, sau đó đi đến trước mặt người đàn ông.
Cô cầm dao gọt hoa quả, dao gọt hoa quả ở dưới ánh trăng chiếu xuống cực kỳ chói mắt, Tô Lạc Ương giơ dao gọt hoa quả đến cánh tay mình, nhẫn tâm cắt ra một vết không lớn không nhỏ trên cánh tay!
Chưa đến một lát, người đàn ông vốn cúi đầu có lẽ là ngửi thấy được mùi máu tươi, anh chợt nâng đầu lên, sau đó đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cánh tay Tô Lạc Ương, rốt cuộc, khát vọng với máu phá tan anh cố ý áp chế.
Nắm tay Tô Lạc Ương, sau đó đặt bên miệng mình.
Hàm răng đâm vào cánh tay cô, Tô Lạc Ương cũng đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch không ít, Tô Lạc Ương cố chống đỡ để chính mình không ngất xỉu, nghe được tiếng bước chân ở cửa, Tô Lạc Ương há miệng hô, “Dì Thu, dì Thu!”
Giọng nói Tô Lạc Ương không nhỏ, có lẽ người bên ngoài là nghe được, rầm một tiếng đẩy cửa ra, khuôn mặt dì Thu đầy vẻ nôn nóng chạy vào.
C69 -