Chương 47: Để cho anh uống máu (2)
Ánh trăng chiếu vào, rốt cuộc Tô Lạc Ương ở trong bóng tối đã thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt này, Tô Lạc Ương thiếu chút nữa bị dọa đến ngưng hô hấp.
Giờ phút này, người đàn ông trước mắt sắc mặt tái nhợt như tuyết, môi khô nứt, tất cả tơ máu lan tràn từ khóe mắt đến mép tóc đều đang giúp cô nhớ lại lần cô bị nhốt ở tầng hầm ngầm kia.
Tô Lạc Ương còn có thể ngửi đến mùi máu tươi như có như không trên người anh, cô gái nhíu mày, sao trên người anh sẽ có mùi máu tươi, anh bị thương sao?
Tô Lạc Ương nương ánh trăng không tự giác nhìn về phía thân trên trần trụi của người đàn ông, cũng không có thấy vết thương, nhưng khi ánh mắt cô chạm đến cổ tay người đàn ông, trong lòng mới giật mình, cô phát hiện nơi đó đã máu thịt mơ hồ!
Nhưng cho dù là như vậy, Tô Lạc Ương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này cô đã chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô biết bây giờ người đàn ông này quá nguy hiểm, hơn nữa cô cũng chuẩn bị tốt lại để người đàn ông này uống máu cô, rốt cuộc lần trước người đàn ông này uống máu cô xong giống như liền bình tĩnh, chẳng lẽ máu cô có ích lợi gì với người đàn ông này sao?
Qua một hồi lâu, người đàn ông đều không có động tác, Tô Lạc Ương kinh ngạc, sao người đàn ông này còn chưa uống máu cô?
Tô Lạc Ương nhìn mặt người đàn ông, anh vẫn là khuôn mặt vừa yêu nghiệt lại đáng sợ kia, nhưng giờ phút này đôi mắt lại cực kỳ rõ ràng, khác với còn có giãy giụa vào lần trước.
Kỳ Mặc Trần cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, hoàn toàn không có động tác!
Kỳ Mặc Trần không nhúc nhích, Tô Lạc Ương cũng không dám động, hai người cứ nằm mặt đối mặt, Tô Lạc Ương vốn tưởng rằng đêm nay là một đêm không ngủ, nhưng cô lại dần dần mệt nhọc, chưa đến một lát đã lâm vào ngủ say!
Cô là bị một trận tiếng gầm nhẹ đè nén đánh thức, khi Tô Lạc Ương mơ màng mở to mắt, phát hiện ánh trăng bên ngoài còn treo cao cao, mà trên giường cô ngoại trừ có một ít vết máu loang lổ, đã không có thân ảnh người đàn ông kia.
Tô Lạc Ương bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa rồi cô lại có thể khi Kỳ Mặc Trần có dáng vẻ kia, cô là quyết định người đàn ông này sẽ không tổn thương cô sao?
Kỳ Mặc Trần đâu?
Không có nhìn thấy thân ảnh người đàn ông trên giường, hơn nữa trên người mình cũng không có dấu vết bị cắn, cô cho rằng buổi tối hôm nay là trốn không thoát!
Tô Lạc Ương nghe mùi máu tươi cũng không có buồn ngủ, chuẩn bị đứng dậy thay đổi chăn, liền ở khi cô muốn đứng dậy , đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ, rõ ràng tiếng gầm nhẹ truyền đến ở mép giường.
Tô Lạc Ương vội vàng nhìn qua, quả nhiên người đàn ông liền nằm ở trên sàn nhà bên mép giường của cô, lúc này anh cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng gào rống thấp thấp bộc lộ giờ phút này anh có bao nhiêu thống khổ!
Người người đàn ông này, biết uống máu cô có thể giảm bớt thống khổ của mình, hơn nữa lúc cô ngủ là dễ dàng động thủ nhất, vì sao anh…… Chẳng lẽ là bởi vì lần trước cô nói câu nói kia sao?
Tô Lạc Ương nhanh chóng làm một quyết định đến chính mình đều không thể tưởng được, cô xuống giường, sau đó dùng ra sức lực bú sữa nâng người đàn ông dựa vào mép giường đứng dậy.
C68 -