Chương 48: Đau lòng (2)
Âu Dương Tứ nghĩ tới một hình ảnh khác, sắc mặt lập tức tối sầm, “Lão Bạch, cậu không phải chứ, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, chỉ nói anh Kỳ có việc kêu tôi nhanh tới đây, kết quả chính là việc này sao? Chỉ là tôi không nghĩ tới thể lực anh Kỳ lại không tốt như vậy, tra tấn cô gái người ta đến hôn mê, chính mình cũng tự ngất đi…… Ưm, ưm!”
May mắn Khương Vũ tay mắt lanh lẹ che kín miệng tiện của tên này, “Cậu không muốn sống nữa sao, có thể có chút nhãn lực không, anh Kỳ là phát bệnh, chỉ là uống lên máu của cô gái này cho nên lúc này mới khôi phục lại, cậu mau nhìn xem cô gái này trước, cô ấy mất máu quá nhiều, mạch đập nhịp tim đã nhỏ đi không ít!”
“Cái gì?” Sau khi Âu Dương Tứ nghe xong lời Khương Vũ, hoàn toàn là vẻ mặt không thể tin được, bước đi đến trước mặt Tô Lạc Ương, sau đó sờ lên mạch đập cô gái.
Mạch đập mỏng manh, hoàn toàn không chỉ là mất máu quá nhiều, may mắn còn có thể cứu chữa!
Âu Dương Tứ lấy ra một phương thuốc từ hòm thuốc, sau đó đưa cho dì Thu một bên phân phó nói, “Dì Thu, nấu một bát thuốc dựa theo phương thuốc này, muốn mau!”
“Vâng!” Sau khi dì Thu rời đi, Âu Dương Tứ lấy ra một bộ kim bạc từ trong hòm thuốc của mình, sau đó vẻ mặt ngưng trọng cắm từng cây kim vào trên cánh tay cô gái!
Kim bạc cắm vào, thân thể cô gái đột nhiên co rút lên, lại phối với khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm của cô, làm người ta nhìn đến rất đau lòng.
Ở khi Âu Dương Tứ đâm cây kim bạc cuối cùng vào cánh tay cô gái, đột nhiên bên cạnh duỗi đến một bàn tay, cổ tay máu thịt mơ hồ, nhưng chủ nhân nó giống như là hoàn toàn không có cảm giác.
Âu Dương Tứ bị người bắt lấy cánh tay, khi nhìn thấy là ai, trên mặt lộ ra kinh hỉ, “Anh Kỳ, anh tỉnh!”
Ba người Khương Vũ bên cạnh cũng vẻ mặt kinh hỉ, chẳng qua lúc này Kỳ Mặc Trần cũng không muốn để ý tới mấy bạn tốt này, mà là nhìn về phía cô gái khuôn mặt nhỏ tái nhợt nằm ở bên người.
Anh chỉ biết chính mình không áp chế được dục vọng với máu kia, lúc sau anh hoàn toàn không nhớ rõ, dời ánh mắt từ trên mặt cô gái, nhìn về phía Khương Vũ đứng ở một bên, “Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết.”
Ở dưới đôi mắt khí lạnh bức người của Kỳ Mặc Trần, Khương Vũ nuốt nước miếng, sau đó đưa dao gọt hoa quả vẫn luôn nắm trong tay qua, “Cái kia, anh Kỳ đừng kích động, chị dâu cô ấy thấy anh phát bệnh, cho, cho nên cắt cánh tay mình……”
Ực…
Câu nói kế tiếp không phải anh không nói, mà là anh hoàn toàn nói không ra, lực áp bách trên người anh Kỳ thật là đáng sợ! Âu Dương Tứ cũng run run ở dưới áp lực của Kỳ Mặc Trần, tay run rẩy hạ xuống một kim cuối cùng, sau khi cây kim cuối cùng hạ xuống, Âu Dương Tứ lau mồ hôi, không nhịn được chửi thầm, anh có lúc nào châm kim sẽ run tay như vậy, không có biện pháp, sát khí của vị đại ca này quá nặng, chịu không nổi!
Cuối cùng ánh mắt người đàn ông lại đặt ở trên người cô gái, hơi thở đáng sợ quanh quẩn quanh người tiêu tán theo gió, nói, “Cô ấy thế nào?”
Tuy rằng đang hỏi, nhưng đôi mắt thâm thúy như hồ sâu lại không có dời đi từ trên người cô gái!
Âu Dương Tứ nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt của Tô Lạc Ương, “Em đã kêu dì Thu đi hầm chén thuốc bổ máu, chờ lát nữa cho cô uống xuống, nửa tiếng sau cô ấy sẽ có thể chậm rãi khôi phục!”
C71 -