Chương 46: Ngươi đoán thử xem
Thạch Chí Kiên là ai chứ, hắn lập tức hiểu được chuyện ẩn bên trong. Tăng Văn Cử làm chuyện riêng, mượn thuyền của Từ gia để buôn lậu.
Trên thực tế, ở thời đại này rất nhiều người lợi dụng sơ hở trong vận chuyển để kinh doanh buôn lậu, sự khác biệt là giữa công ty và cá nhân.
Nói chung, khi các công ty lớn tham gia buôn lậu là việc kinh thiên động địa. Người dẫn đầu sẽ được gọi là kiêu hùng, giống như tứ đại thuyền vương chuyên dùng thuyền buôn lậu thời bấy giờ, nhất là ông trùm Hoắc, tác phong làm việc lại càng mạnh mẽ vang dội.
Những kẻ buôn lậu cá nhân được gọi chung là Chuột tử. Để kiếm được một khoản lợi nhuận nho nhỏ, bọn hắn sẽ không ngần ngại phá vỡ nội quy của đội tàu và hành động hèn hạ như lũ chuột đào hố.
Lần này, Sư tử ký gửi quần áo và hàng dệt may từ cảng Yokohama. Đây là những mặt hàng thời trang nhất ở Nhật Bản vào thời điểm hiện tại và cũng là sản phẩm được người dân Hồng Kông ưa thích.
Tăng Văn Cử đã bí mật buôn lậu một số đồng hồ thương hiệu nổi tiếng như đồng hồ Citizen, đồng hồ Seiko…
“Không sao, ngươi chụp rất đẹp.” Thạch Chí Kiên khó có lúc khen Điền Gia Nhạc một câu.
Điền Gia Nhạc mặt mày hớn hở: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Thạch Chí Kiên cất những bức ảnh đi, lấy ví từ trong túi ra, đếm 300 đô la Hồng Kông. Sau khi suy nghĩ, hắn đếm thêm hai tờ, tổng cộng là 500 đô la Hồng Kông đưa cho Điền Gia Nhạc: “Ta thưởng cho ngươi đấy.”
“Cảm ơn Thạch tiên sinh.” Điền Gia Nhạc cười như nở hoa, cảm thấy lần này hầu hạ Thạch Chí Kiên không phí công.
“Thạch tiên sinh, ta rất thích ngươi. Lần sau ngươi đến Yokohama, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm người hướng dẫn.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, sau đó quay mặt nhìn về phía xa.
Sư tử bắt đầu lần thổi còi thứ hai.
“Thạch tiên sinh, ngươi không cần lo lắng. Công ty Kim Long từ trước đến nay luôn coi trọng chữ tín. Ngươi đã tốn 400.000 để đặt hàng, máy móc của bọn hắn nhất định sẽ được giao đúng giờ.” Điền Gia Nhạc biết Thạch Chí Kiên đang lo lắng chuyện gì, vội vàng lên tiếng an ủi một câu.
…
Bên trên thuyền hàng Sư tử.
Tăng Văn Cử đặt tay lên lan can nhìn xuống.
Từ góc độ của hắn, hắn có thể thấy rõ từng cử động của Thạch Chí Kiên, chỉ là hắn không thể nhìn thấy biểu hiện của đối phương mà thôi.
Tăng Văn Cử thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thạch Chí Kiên lúc này.
“Tên khốn kia, máy móc không đến mới càng tốt.” Tăng Văn Cử dùng ngón tay lau hai sợi râu mà hắn cho là đẹp trai.
“Như vậy ta mới có thể vui vẻ thưởng thức biểu hiện thất vọng của ngươi. Nhất định sẽ rất tuyệt.”
Nhưng không đợi Tăng Văn Cử nghĩ xong, hắn đã nghe thấy tiếng ô tô gầm rú. Mười chiếc xe tải chở hàng lớn xếp hàng dài từ xa, uốn khúc về phía hắn.
“Cái gì, đến thật à? Lại còn nhiều như vậy sao?” Tăng Văn Cử trợn mắt, tức giận đến đập tay vào lan can, mắng to: “Ta đá ngươi ra đường.”
Công ty Kim Long vận chuyển mười máy sản xuất mì ăn liền đã đến.
Tiếng gầm rú rung trời.
“Thạch tiên sinh, máy của ngươi đến rồi.” Điền Gia Nhạc chỉ vào đội xe, vui mừng nói với Thạch Chí Kiên.
Đoàn xe dừng ở bến tàu, người phụ trách hộ tống xuống xe mời Thạch Chí Kiên lên xe kiểm tra hàng hóa.
Thạch Chí Kiên lên xe quan sát kỹ một chút, cảm thấy vô cùng hài lòng với số máy móc thiết bị này. Dù là máy trộn bột, máy ép, chiên, cắt liên tục đều rất tốt, có thể nói ngay cả từng nắp vặn cũng rất chính xác.
Thấy Thạch Chí Kiên hài lòng, người phụ trách tự hào nói: “Số máy móc này đều là công ty chúng ta dựa theo thiết kế của ngươi chế tạo ra.”
“Rất tốt, có thể mang lên thuyền được rồi.”
Người phụ trách bắt đầu cho người vận chuyển toàn bộ máy móc lên thuyền hàng Sư tử, khi vận chuyển còn lớn tiếng gào: “Cẩn thận một chút. Những thứ này đều là máy mới. Làm hư, các ngươi không đền nổi đâu.”
Ngay khi mọi người đang hô khẩu hiệu và chất hàng lên tàu, một chiếc Toyota Crown màu sâm panh lao tới từ phía sau đoàn xe.
Chiếc Toyota Crown dừng lại trước mặt Thạch Chí Kiên, cửa xe mở ra.
Nam nhân trung niên khôi ngô vạm vỡ bước xuống xe đầu tiên, sau đó mở cánh cửa sau.
Ngay lập tức, Mitsuko Yamada giúp Asakura Nobuo mặc trang phục kimono bước xuống xe.
Asakura Nobuo đội chiếc mũ rơm màu trắng, chống gậy. Khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn giơ cây gậy lên chỉ vào hàng rào bên bờ biển.
Thạch Chí Kiên hiểu ý đi tới, đứng song song với Asakura Nobuo, hướng mặt về phía hoàng hôn nhìn ra vùng biển tráng lệ giữa tiếng reo hò của loài chim biển.
“Thạch tiên sinh, có lẽ ta nói câu này hơi trễ. Ta hy vọng có thể làm bạn với ngươi.” Asakura Nobuo nói: “Là kiểu bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Asakura tiên sinh, ngài quá để mắt đến ta rồi.” Hai tay Thạch Chí Kiên đặt lên rào chắn: “Ta chỉ là một người làm ăn nho nhỏ, có thể giúp được gì cho ngươi?”
“Kỹ thuật của ngươi, năng lực thiết kế máy móc của ngươi.” Asakura Nobuo nói: “Ta nghĩ ngoại trừ phần thiết kế này, ngươi hẳn còn có thiết kế khác?”
Thạch Chí Kiên quay mặt nhìn sang Asakura Nobuo: “Ngươi đoán thử xem.”
Asakura Nobuo mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ nhất định có rất nhiều, lại còn bảo hắn đoán. Tiểu tử này thật thú vị.
Thạch Chí Kiên chột dạ. Mặc dù hắn tốt nghiệp ngành thiết kế cơ khí nhưng lần này hắn phác họa máy sản xuất mì ăn liền cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ. Nếu bảo hắn thiết kế thứ khác, vậy thì có chút khó khăn rồi.