Chương 16.3: Chúng ta kết hôn đi
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến lời xin lỗi, "Anh Khương, tôi không có ý cúp máy anh đâu, tôi thực sự không cố ý đâu, anh cũng biết tính tôi mà, tôi tưởng là tên khốn nào đó phá rối giấc mơ đẹp của tôi đấy chứ..."
"Được rồi," Khương Diệp ngắt lời anh ta, nói với giọng điệu nghiêm túc, "Đừng nói nhảm nữa, tôi có chuyện quan trọng cần cậu xử lý."
Lục Hồng Vũ đang cười hí hửng, bỗng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Khương Diệp, anh ta liền nghiêm túc lại, thiếu chút là ngồi thẳng người chờ lắng nghe những lời giáo huấn sâu sắc, nếu cha của Lục Hồng Vũ nhìn thấy điều này, chắc chắn sẽ đá vào mông anh ta, ở trước mặt cha mình anh ta chẳng bao giờ nghiêm túc được nhưng lại bị Khương Diệp huấn luyện đến ngoan ngoãn nghe lời, thật là làm mất mặt cha của anh ta.
"Giúp tôi đem sổ hộ khẩu nhà tôi đến đây." Khương Diệp dặn dò trong điện thoại.
Vẻ mặt của Lục Hồng Vũ nứt ra, "Anh Khương, anh bảo tôi làm việc này à?" Anh ta còn tưởng rằng anh Khương gặp khó khăn khi làm việc ở tỉnh Minh, cần anh ta giúp đỡ, không ngờ lại là chuyện cỏn con như vậy.
Khương Diệp nhàn nhạt nói, "Nếu không thì cậu mong là chuyện gì? Chuyện tôi không thể giải quyết mà dám để cho cậu nhúng tay vào sao? Tôi sợ cha cậu sẽ tìm đến chỗ tôi!"
Lục Hồng Vũ cười ngượng, xin tha lỗi, "Tôi làm, tôi làm mà!" Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh Khương, cái miệng anh càng ngày càng ghê gớm rồi đấy, thật không biết người phụ nữ nào có thể chịu nổi anh."
Khương Diệp liếc nhìn Đường Tĩnh Vân đang hơi cử động vành tai ở bên cạnh, anh nở nụ cười với cô, Đường Tĩnh Vân nhàn nhạt liếc anh một cái.
Sau khi Khương Diệp cúp máy, Lục Hồng Vũ vẫn đang thắc mắc, không biết anh Khương đang muốn bày trò gì mà cần dùng đến sổ hộ khẩu, có đánh chết anh ta cũng không bao giờ nghĩ rằng Khương Diệp lại dùng để đăng ký kết hôn. Anh ta vẫn không thể nào tưởng tượng được anh Khương sẽ tìm một người phụ nữ như thế nào!
Khương Diệp nhìn người phụ nữ vẫn luôn im lặng ăn cháo trong khi anh nói chuyện điện thoại, anh nhếch khóe môi đắc ý, "Tôi có đủ lòng thành không?" Đương nhiên anh biết vừa rồi Đường Tĩnh Vân chỉ trêu chọc mình, đâu ngờ anh được nước lấn tới.
Quả thật Đường Tĩnh Vân đúng như Khương Diệp nghĩ, nhìn thái độ đắc ý của anh, cô cảm thấy người đàn ông này dường như có một trái tim không an phận dưới vẻ ngoài lạnh lùng, theo thuật ngữ của giới trẻ thì gọi là, giả nai! Cô ngước mắt lên nhìn anh, nói đùa, "Hình như anh chưa hỏi tôi có đủ tuổi kết hôn hay không."
Khóe miệng Khương Diệp giật giật, nụ cười trở nên mất tự nhiên, anh ngập ngừng nói, "Năm nay em bao nhiêu tuổi?" Anh thật sự không nghĩ tới vấn đề này, tuy trông dáng vẻ bên ngoài cô rất ngây ngô, trong lòng anh cũng thỉnh thoảng cảm thấy cô là một cô bé, nhưng cách cư xử, lời nói và việc làm của cô đều rất chững chạc trưởng thành, khi ở bên cô khiến anh vô thức xem cô như người đồng trang lứa với mình, cho nên anh chưa bao giờ để ý đến tuổi thật của cô.
Lúc này anh thấy cô nhắc đến tuổi của mình với vẻ pha trò, anh liền có một dự cảm chẳng lành, "Không... không phải là em thật sự chưa đủ tuổi kết hôn chứ?" Anh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói, "Không sao, cho dù chưa đủ tuổi tôi cũng có thể khiến em đủ tuổi, không dễ gì có ý muốn kết hôn, nên không thể phá hỏng nó." Có quyền có thế thì gì việc gì mà chẳng làm được, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi số tuổi trong sổ hộ khẩu mà thôi.
Đường Tĩnh Vân trừng mắt nhìn anh, sao cô không hiểu ý của anh chứ, cô cười nói, "Được rồi, đừng đoán nữa, trước hôm gặp anh một ngày tôi vừa tròn hai mươi tuổi, anh thật may mắn."
Khương Diệp hiếm hoi bật cười, ẩn ý nói, "Đúng là thật sự rất may mắn!"
Sau đó, chuyện hôn nhân đại sự đã được hai người quyết định trong cuộc trò chuyện bông đùa, những người bình thường chắc chắn không thể làm được, nhưng hai người này đều không phải người bình thường!
C46 -