Chương 17.1: Huyền thoại về cô
Ở chợ đêm rất nhộn nhịp, bên ven đường có những người làm ăn buôn bán nhỏ để kiếm sống, nói thật ra thì họ chỉ buôn bán bằng những chiếc xe đẩy nhỏ, người có kinh phí eo hẹp hơn thì họ chỉ đơn giản là bày các mặt hàng trên một tấm vải được trải trên mặt đất, rồi rao bán để mọi người tới mua. Lúc bấy giờ, những người bán hàng rong ở vỉa hè không bị quản lí thành phố đuổi đi như ở thế hệ trong tương lai, những người bán hàng rong lúc đó có vẻ cũng dễ kiếm sống hơn.
Đường Tĩnh Vân trong kí ức nhớ tới những tiệm cửa hàng tiêu chuẩn hóa của thế hệ sau này, dù sao bầu không khí trong các cửa hàng đó cũng không có vui bằng không khí chợ đêm, có rất nhiều người tụ tập đến những khu chợ đêm như này đi dạo, có thể biến nỗi cô đơn thành niềm vui hòa chung vào dòng người. Đương nhiên, với thân phận của cô lúc trước, cô không có cơ hội để đi chơi ở một nơi như thế này, cô muốn gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho thư ký hàng ngày, thì người thư ký đó sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.
Cô không mua gì cả, mặc dù tay nghề thủ công của những thứ này không tệ, nhưng với gu thẩm mỹ như trước đây của cô, cô chắc chắn sẽ không để những thứ này lọt vào mắt, có điều đi dạo như thế này quả thật là một hoạt động giải trí đem lại sự vui vẻ.
Buổi tối Khương Diệp nghe một cuộc điện thoại xong, liền đi ra ngoài, trước khi đi anh còn nói với cô rằng anh đi lấy sổ hộ khẩu, cô hơi ngạc nhiên về hiệu quả xử lý việc này, nhưng Khương Diệp chỉ cười nói, họ là đi bằng trực thăng từ quân khu tới, nghe nói vừa đúng lúc có người tình cờ được phái từ quân khu tỉnh Minh đến đây, bọn họ tiện thể làm luôn. Đường Tĩnh Vân im lặng, cô sớm đã biết được rằng người đàn ông này nhất định có thân phận không tầm thường, bạn bè của anh chắc chắn cũng vậy. Sau đó cô cảm thấy ở nhà rất chán, cho nên đã quyết định ra ngoài đi dạo.
Đi dạo trong chợ đêm, bản thân lại nghĩ đến Khương Diệp, trên môi không kìm được nở nụ cười tươi, nhớ tới cái lúc người đàn ông này dặn dò cô mọi thứ trước khi đi ra ngoài, việc làm này giống như một người đàn ông kể với vợ mình về lịch trình của họ. Có vẻ như, cảm giác được như vậy thực sự rất tốt.
Đi loanh quanh ngắm các món đồ một lúc, đến cuối cùng, cô không dừng lại bên sạp quầy nào cả, liền rời đi. Màn đêm đã dần buông xuống, ánh đèn mờ ảo bên đường cũng đã được bật lên, cô bước đi thong thả rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh, nơi này đối với cô từng rất quen thuộc, cách trường trung học số 11 không xa, những trận đánh nhau trước đây đều được giải quyết ở nơi này, mặc dù cô đã hơn mười mấy năm không đi đến đây, nhưng trong ký ức của cô vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc nơi đây.
Cô vừa bước đi, cô vừa sử dụng các năng lực đặc biệt của mình, trong quá trình luyện tập không ngừng nghỉ hàng ngày, các năng lực này trong người cô đã phát triển từ trạng thái chỉ có một giọt nước đến trạng thái tích tụ được mười giọt nước, điều này khiến cô cảm thấy rất vui mừng. Cô tin rằng chỉ cần bản thân luyện tập không ngừng nghỉ, thì sớm hay muộn cô sẽ có thể tích nước thành suối, suối thành sông, và cuối cùng trở thành biển!
Giờ đây, cô có thể xuyên qua bức tường một cách dễ dàng, dễ dàng hơn nhiều, so với lúc đầu cô phải mất vài phút mới xuyên qua được.
C47 -