Chương 17.2: Huyền thoại về cô
Đột nhiên tai của cô rất nhạy, cử động một chút, cảm thấy phía trước truyền đến một âm thanh quen thuộc, cô nhướng mày, âm thanh này quá quen thuộc rồi, tiếng va chạm của các quả đấm*, theo cách nói của người thường, là âm thanh của tiếng đánh nhau đó!
Cô phát tán năng lực tinh thần, rồi mỉm cười một cái, quả nhiên có người bị chặn lại trong con hẻm này, bốn năm tên côn đồ nhuộm tóc màu, ăn mặc theo phong cách như tiểu du côn của Trần Quốc Khôn đang ra tay đánh người, người bị đánh ôm lấy đầu mình mà bảo vệ, không thể nhìn rõ được mặt, nhưng cô nhìn thấy chàng trai đang mặc bộ đồng phục của trường trung học số 1.
Đường Tĩnh Vân không nhịn được mà cong môi, với tính cách của cô, thì chắc chắn sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng vì đó là học đệ của mình cho nên cô có thể miễn cưỡng ra tay giúp đỡ. Cô bước nhanh đến đầu hẻm, nhìn thấy chiếc lon vứt dưới chân, cô liếm môi, rồi đá nó ra ngoài.
Trong đêm, âm thanh tiếng "Keng" rất lớn, mấy tên côn đồ đang đánh người đều dừng động tác lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, sau đó bọn họ nhìn thấy Đường Tĩnh Vân đang đứng ở đầu ngõ.
Trong số bọn họ, có một tên du côn nhuộm tóc vàng, trông hắn ta có vẻ dữ tợn, khi nhìn thấy Đường Tĩnh Vân, hắn ta mở miệng chửi: "Mẹ kiếp, đâu ra có cái tên mù này vậy, cẩn thận anh đây cũng xử lí mày đấy!"
Bên cạnh là một tên du côn mặc áo khoác màu vàng xám, hình như là đại ca của nhóm, hắn nhìn người phụ nữ đứng ở đầu hẻm, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, đi một đôi giày vải, tóc ngắn, cả người trông có vẻ sạch sẽ và gọn gàng, hai tay đút trong túi quần, trông rất tự nhiên, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, dường như cô không hề sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, và cô thản nhiên một cách không bình thường.
Khuôn mặt dưới ánh đèn đường cách đó không xa, nó mơ hồ không hiện rõ, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc khó tả, khi hắn nhìn thấy đôi mắt phượng của cô, một luồng cảm xúc lóe lên, khiến trái tim hắn rung động, khi nghe thấy đàn em bên cạnh nói ra những lời khiêu khích, liền đá hắn ta và giận dữ chửi: "Mày đang nói vớ vẩn gì vậy! Nếu mày không nói thì sẽ không có ai nói mày là người câm đâu!" Sau đó, hắn quay lại nhìn Đường Tĩnh Vân, “Chị...là... chị Đường hả?”
Mấy tên côn đồ đi theo hắn đều bất ngờ, đại ca của mình từ khi nào lại có chị họ vậy?
Đường Tĩnh Vân bất ngờ mỉm cười, "Ồ? Cậu biết tôi à? Không ngờ rằng, sau khi đã tốt nghiệp một năm mà vẫn có người biết đến tôi." Chị Đường là cái danh xưng do bọn côn đồ ngày xưa đặt cho cô, nó gợi nhắc đến ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng.
Chàng trai mặc áo khoác gật đầu mỉm cười, nịnh nọt: “Tất nhiên, em đã từng nhìn thấy dáng vẻ hào hùng của chị Đường rồi, nhưng em vẫn luôn chưa có cơ hội để làm quen với chị.”
Đường Tĩnh Vân nhướng mày: “Nếu cậu đã biết tôi, vậy thì việc này giải quyết dễ dàng rồi, tuy tôi không biết tên nhóc này, nhưng dù sao cũng là học sinh của trường trung học số 11, dù rằng không biết tại sao lại như vậy, nhưng tôi cũng không thể ngó mắt làm ngơ. "
Tên du côn mặc áo khoác nghĩ rằng rõ ràng cô đã ra trường rồi, tại sao người phụ nữ như Đường Tĩnh Vân sao lại có thể nhiều chuyện như vậy được, thì ra là như vậy, hắn lập tức gật đầu lễ phép: “Nếu chị Đường đã nói như vậy, thì việc này bỏ qua đi.” Hắn nhanh chóng liếc về phía cậu bé đang ngã xuống đất, "Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta, hình như đã đắc tội với một người bạn học họ Hà ở trường trung học số 9, chính tên họ Hà bỏ tiền thuê chúng em để đánh cậu ta."
C48 -