Chương 19.2: Câu lạc bộ bắn súng
Kiếp trước ngay từ đầu cô đã không có cơ hội chạm được cây súng này, sau đó cũng không cần thiết nữa, những lúc cô ra ngoài thì đều có vệ sĩ bảo vệ, nên không cần dùng, có điều nếu kiếp này đã có cơ hội, vậy thì cô ngược lại muốn học một chút!
Cô lên tay rất nhanh, có lẽ là bởi vì sức mạnh tinh thần do được mở mang kiến thức, nên khiến cho sự ghi nhớ của cô trở nên cực kỳ tốt, rất nhiều động tác nhìn qua một lần liền có thể học được, có vài động tác chưa quen tay cần phải không ngừng luyện thì mới có thể loại bỏ được, Khương Diệp nhìn người phụ nữ nhỏ bé này, thiên phú dùng súng của cô thật đáng kinh ngạc, phải nói là giỏi hơn rất nhiều những binh lính của lực lượng đặc biệt mình dạy bảo, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, khẽ cười, “Tĩnh Vân của anh thật giỏi!”
Đường Tĩnh Vân ngước mắt nhìn anh, mỉm cười, “Là người đàn ông của em dạy giỏi.”
Cô kiễng chân lên ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, ánh mắt Khương Diệp lập tức trở nên tối đi, nhìn cánh môi màu nhạt của người phụ nữ nhỏ bé, nhớ tới lần trước bởi vì mình mà đôi môi xinh đẹp đó mới son màu đỏ hồng, thế là không nhịn được cúi đầu hôn cô, Đường Tĩnh Vân cũng rất phối hợp ngửa đầu lên, hai người hôn nhau mãnh liệt.
Hôn xong, Đường Tĩnh Vân rúc vào lồng ngực anh, “Có thể danh chính ngôn thuận hôn em cảm giác thế nào?”
Khương Diệp cẩn thận thưởng thức câu “danh chính ngôn thuận” đó, nâng mặt cô lên, hai mắt sáng rực, “Rất tốt, anh muốn để tất cả mọi người đều biết, em là của một mình anh!”
“Thật là một người đàn ông bá đạo!” Đường Tĩnh Vân cười như không cười nói, người đàn ông này quả nhiên là có tính chiếm hữu mạnh mẽ từ tận xương tủy.
“Vậy thì thế nào, anh thích vợ anh, hơn nữa chỉ thích mình cô ấy, như thế lại không vi phạm pháp luật!” Khương Diệp cười, cảm thấy cưới cô vợ này chính là sự lựa chọn tốt nhất của mình.
Anh thuận theo tư thế này, để Đường Tĩnh Vân làm tốt tư thế bắn, sau đó ôm cô từ phía sau, cầm lấy tay cô, “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, tay phải vững, chân phải chuẩn, lúc bắn phải gọn gàng dứt khoát.”
“Pằng!”
Trên máy hiện lên điểm số, một phát bắn trúng mười vòng đối diện, phát thứ hai anh không cầm tay cô nữa, mà để cô tự mình làm.
Đường Tĩnh Vân nghiêm túc nhìn tấm bia đối diện mình, lực tinh thần trong não bộ xoay chuyển theo bản năng, cuối cùng cô chỉ cảm thấy tấm bia cách năm mươi mét kia đang dần dần phóng to trong mắt cô, cô nhếch môi, nhắm bắn.
“Pằng!”
Trên máy lần nữa hiển thị mười vòng, Khương Diệp nhìn người phụ nữ đang cười nhạt với mình, không nhịn được cười nói, “Rất tốt, như thế thì anh có thể yên tâm về em rồi!” Yên tâm cái gì? Dĩ nhiên là yên tâm cô không bị mình liên lụy, lúc bị liên lụy cũng có năng lực tự bảo vệ mình, trước giờ anh không phải là người kiêu ngạo, cho nên hiển nhiên chuyện gì cũng nghĩ tới.
Đường Tĩnh Vân nghe vậy thì cười, quay đầu tiếp tục bắn, chơi thêm gần nửa tiếng nữa mới dừng, dù sao thì sức giật cây súng cô cầm không nhỏ, cánh tay cô vẫn cần phải thích nghi từ từ.
Khương Diệp cảm thấy mình quả thực đã nhặt được một báu vật, ôm Đường Tĩnh Vân rời đi, vừa mới mở cửa, thì nhìn thấy ở cửa có người đang gây sự.
Một người đàn ông trên dưới đều là hàng hiệu trong đó lên tiếng, kiêu ngạo nói, “….Dựa vào gì! Ông đây muốn tới chơi là vinh hạnh của các người, vậy mà lại nói với ông đây không còn phòng, không có thì bảo người khác dọn ra, ông đây trả tiền gấp đôi!”
Mấy người đi theo sau anh ta thoạt nhìn đều là những kẻ lấy lòng anh ta, một người trong số đó hét lên, “Đúng vậy! Chẳng lẽ Hà thiếu gia chúng tôi thiếu chút tiền này sao?!”
C55 -