Chương 19.3: Câu lạc bộ bắn súng
Quản lý câu lạc bộ khinh thường trong lòng, các người không thiếu chẳng lẽ người khác thiếu sao? Người có thể dùng tiền lên ý tưởng mở câu lạc bộ bắn súng này, nào có ai là thiếu tiền? Có điều trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự, “Xin lỗi, chỗ chúng tôi thật sự tạm thời hết rồi, không mấy mời Hà thiếu hôm khác lại tới?”
Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy hai người Đường Tĩnh Vân và Khương Diệp đẩy ra bước ra, liền chỉ vào hai người họ, nói với sắc mặt có chút khó coi, “Có phòng cho họ nhưng không có cho tôi sao?” Sau đó anh ta nhìn thấy Đường Tĩnh Vân trông không tệ, thế là nhất thời nảy ra suy nghĩ dơ dáy, “Thật không biết một nam một nữ tới đây làm gì?”
Đường Tĩnh Vân lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi trực tiếp phớt lờ họ, kéo tay Khương Diệp rời khỏi, thực ra tính khí của cô rất tốt, chỉ cần đừng chạm vào giới hạn cuối của cô, thì bình thường cô đều lười so đo với người khác.
Có điều thái độ này đã chọc giận cái người gọi là Hà thiếu kia, “ Cô gái, cô đây là thái độ gì, cho rằng trông xinh đẹp thì liền có vốn sao? Tôi nói cho cô biết…..”
Còn chưa đợi anh ta nói xong, cánh tay rắn chắc như sắt của Khương Diệp liền đưa ra, bóp lấy cổ anh ta, nói với giọng u ám, “Trước khi anh ra ngoài, cha anh không nhắc nhở anh rằng có một vài người anh không đắc tội được sao?” Đừng nhìn anh thấy trông hiền lành, là một người chồng cưng chiều vợ trước mặt Đường Tĩnh Vân, nhưng trước mặt người khác, anh vẫn là Khương Diệp nghe tên thôi đã sợ vỡ mật!
Lực cánh tay anh rất lớn, bóp cổ người đàn ông ăn nói lỗ mãng kia rồi nhắc anh ta lên, mặc anh ta không ngừng giãy dụa cũng không thoát khỏi tay anh, những người vây quanh bên cạnh thấy tình thế không hay, liền xông lên muốn cứu anh ta, nhưng lại bị Khương Diệp đá ba phát ngã nhào lăn lộn trên đất.
“Được rồi, chút chuyện nhỏ, không cần phải đổ máu, cũng không tiện xử lý.” Một bàn tay mảnh khảnh đặt lên cánh tay rắn chắc như sắt của Khương Diệp, anh kiềm chế cơn giận, hất mạnh người đàn ông đó xuống đất, sau đó xoay người nắm tay Đường Tĩnh Vân.
Vị quản lý nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lòng không những thầm kinh sợ trước bản lĩnh của Khương Diệp, mà còn sốc trước những lời lạnh nhạt của Đường Tĩnh Vân, là “không tiện” chứ không phải “không thể”, nói như thế khiến người khác dễ suy nghĩ sâu xa lắm, là có quyền thế tày trời bao nhiêu có thể làm cho hai người trước mặt này coi thường một sinh mạng? Trong lòng thầm líu lưỡi không nói nên lời.
Hai người gật đầu chào hỏi với quản lý xong thì đi tới quầy lễ tân thanh toán, bỏ quản lý lại thu dọn tàn cuộc, căn bản là chưa từng đặt chuyện này trong lòng, cho dù là Khương Diệp hay Đường Tĩnh Vân, về bản chất họ đều không phải là thiện nam tín nữ gì, bản thân người trước là người tự do ngoài vòng pháp luật, còn bản thân người sau thì kiếp trước đã hiểu được sự rối rắm của quyền, tiền và pháp luật, nên tác phong làm việc sẽ nhất quán một cách khác thường ở một vài thời điểm.
Đường Tĩnh Vân mua đồ về nhà nấu ăn, Khương Diệp xuống bếp giúp phụ nấu, hai người vô cùng ngọt ngào, cuộc sống như thế đối với cả hai mà nói đều là một sự trải nghiệm mới lạ.
Ăn xong bữa tối, Đường Tĩnh Vân đi tắm trước, tới khi cô tắm xong, thắt xong dây lưng áo choàng tắm ra ngoài, thì nghe thấy mấy câu cuối cùng Khương Diệp nói với người khác khi vừa ra khỏi phòng tắm, liền hỏi đùa, “Đây là thế nào? Chẳng lẽ anh muốn để em lẻ loi một mình trong đêm động phòng hoa chúc?”
Khương Diệp không nhịn được cúi đầu chửi thề một câu, vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, tạm thời có nhiệm vụ buộc anh phải ra ngoài làm, quả thực muốn giết người mà, anh xoa mạnh tóc mình, chán nản nói, “Anh phải đi Châu Phi một chuyến!”
Đường Tĩnh Vân đi tới bên cạnh anh, khẽ cười nói, “Đi đi, đợi anh về!”
Khương Diệp hung hăng hôn người phụ nữ này một phen, sau đó rời đi với chút không nỡ, nhớ tới lời đề nghị ông nội nhắc tới nhắc lui, trong lòng cuối cùng đã đưa ra quyết định.
C56 -