Chương 28.1: Sống như một con người
Ngũ Hướng Quân nhìn vào khoảng không, nhìn rất lâu, dường như mọi thứ bên ngoài đều không thể khiến anh ta hứng thú.
Thực ra anh ta luôn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng hư vô, anh ta không hiểu nổi, trước đây anh ta cũng là người có tài sản hàng triệu, mặc dù không phải là người nổi tiếng trong ngành, nhưng cũng khá có tiếng tăm, sao lại rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Một lần sơ suất mất sạch tất cả tài sản vào đó, cuối cùng phải bán nhà bán xe để trả nợ mới miễn được một vụ kiện, đến khi anh ta vất vả lắm mới giải quyết xong rắc rối, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi mới phát hiện vợ đã cuỗm hết số tiền còn lại của anh ta bỏ trốn.
Anh ta vẫn không hiểu, tại sao chỉ trong một đêm, anh ta từ một người trên người khác lại trở thành một kẻ chán nản mất nhà cửa, vợ bỏ rơi? Nhớ lại những năm tháng phấn đấu dường như chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Anh ta không còn nhà để về đành tìm một con hẻm cũ nát gần sân bay để ở, ban ngày tới đây ăn xin rồi cứ thế sống ngơ ngẩn như thế qua ngày, anh ta cảm thấy nếu một ngày nào đó anh ta chết đi, có lẽ cũng chẳng ai để ý.
Nhớ tới cô gái vừa rồi, cô là người duy nhất đến gần anh ta trong mấy ngày qua, nhưng nhìn tuổi tác của cô có lẽ chỉ là tò mò mà thôi, ai quan tâm đến sự sống chết của một kẻ ăn xin chán nản chứ?
Ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đưa tới trước mặt anh ta, trên tay là một chai nước khoáng và một ổ bánh mì.
Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đó, vẫn là cô gái vừa rồi, cô có một đôi mắt phượng rất đẹp, đôi mắt ấy hơi cong lên, nhìn qua có cảm giác rất khác.
Đường Tĩnh Vân cong môi nở một nụ cười, "Cho anh, ăn đi".
Ngũ Hướng Quân không nhận, chỉ quay đầu sang hướng khác, một người đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi như anh ta nào cần sự bố thí của một cô gái nhỏ mới hai mươi mấy tuổi.
Đường Tĩnh Vân đưa đồ cho anh ta, liếc nhìn xung quanh, nghĩ ngợi một chút cũng không ngại nền đất, cô chọn ngồi đối diện anh ta, ném đồ vào lòng anh ta, "Ăn đi, có cái gì mà mất mặt, đừng thấy tôi bây giờ như này chứ trước đây lúc đánh nhau ở đầu đường bị người ta đuổi cũng không hơn anh là bao đâu, lúc thực sự không trốn được nữa chui chuồng chó cũng không thành vấn đề!”
Ngũ Hướng Quân im lặng vài giây cuối cùng vẫn nhận lấy đồ ăn ngấu nghiến, ăn hết nửa ổ bánh mì mới lên tiếng hỏi, "Cô biết đánh nhau sao? Tôi tưởng cô là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ.".
Đường Tĩnh Vân cười nhạt vuốt vuốt tóc mình, vẻ thương tang chợt lóe lên trong mắt, "Cũng tinh tưởng đấy, tôi là sinh viên của Đại học Yến, nhưng hồi trẻ đánh một chọi sáu cũng là chuyện thường, lúc đó tôi xách một cây gậy đuổi theo cả một con đường.”
Ngũ Hướng Quân nghe vậy cười nói, "Nói chuyện già dặn thế, cái gì mà hồi trẻ, nói như thể cô đã đến tuổi trung niên vậy". Anh ta không bỏ sót sự tang thương thoáng qua nơi đáy mắt cô, cảm thấy cô gái có thể bất chấp hình tượng ngồi ở đây, cũng là một người có câu chuyện.
Đường Tĩnh Vân lắc đầu cười khổ, ai mà ngờ được trong thân thể trẻ trung này lại chứa đựng một linh hồn của mười mấy năm sau cơ chứ? Dù sao thì tuổi nội tâm của cô vẫn ở đó, lúc nói chuyện làm việc không tránh khỏi mang theo chút tang thương.
C80 -