Chương 28.2: Sống như một con người
Cô móc trong túi mình một tấm thẻ, đưa cho Ngũ Hướng Quân, cười nhạt nói: "Mặc dù anh vẫn chưa nói tên cho tôi biết, nhưng tôi thấy anh là người thú vị, kết bạn đi, trong thẻ có không ít tiền, đừng vội từ chối, dùng số tiền này để đi đây đi đó, mở rộng tầm mắt và tâm hồn, anh sẽ thấy rằng thế giới này thực ra còn rất nhiều thứ đáng lưu luyến, anh sẽ thấy câu nói 'Sống tạm bợ còn hơn chết tử tế' của mẹ anh là rất sáng suốt".
Ngũ Hướng Quân im lặng nhìn tấm thẻ, nghi hoặc hỏi: "Cô muốn gì? Tôi không thể tin trên thế giới này còn có bữa trưa miễn phí".
Đường Tĩnh Vân nhếch môi cười, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh, "Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, chẳng qua là tôi thấy hình ảnh của tôi trước đây trên người anh, nếu như lúc đó cũng có một người đến cứu tôi thì tốt biết mấy". Nói rồi cô lại quay đầu nhìn Ngũ Hướng Quân, "Đừng tự hủy hoại mình như vậy, bất kể anh muốn lấy lại những gì thuộc về mình hay quên đi quá khứ để bắt đầu lại, anh phải nhớ một điều, ít nhất phải sống như một con người!"
Ngũ Hướng Quân nghe vậy có hơi sửng sốt, biểu cảm hờ hững dường như bất thình lình nứt ra một khe hở, sau đó nhanh chóng nứt toác ra rồi hoàn toàn sụp đổ, anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái trẻ như vậy lại nói với anh rằng hãy sống như một con người.
Đường Tĩnh Vân ném thẻ cho anh, nhỏ giọng nói mật khẩu, sau đó cô đứng dậy phủi bụi trên mông, mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của những người đi đường, cô vẫn thản nhiên tự tại.
"Cô tên là Đường Tĩnh Vân à? Tôi nhớ rồi, tôi tên là Ngũ Hướng Quân, tôi có thể liên lạc với cô bằng cách nào?" Ngũ Hướng Quân ở phía sau cô liên tục hỏi, ánh mắt lấp lánh, không chán đời lạnh lùng như lúc ban đầu nữa, "Nếu tôi đi đây đi đó, thấy mình nên sống như một con người, tôi sẽ quay lại tìm cô".
Đường Tĩnh Vân báo tên trường và lớp của mình, sau đó đút một tay vào túi quần, vẫy tay còn lại ra hiệu tạm biệt, cô từ biệt người đàn ông này mà không ngoành đầu lại, đây chỉ là một việc tình cờ trong cuộc sống của cô, chẳng qua là cô nhìn vào đôi mắt đó lại nhớ đến bản thân kiếp trước, lúc đó cô chìm sâu trong vũng bùn của nhà họ Đường, bấy giờ đôi mắt khi cô nhìn vào trong gương lúc nào cũng buồn bã, cô chỉ nghĩ nếu có một người có thể tới cứu cô thì tốt biết bao nhưng mãi đến chết cô cũng không gặp được.
Kiếp này, hiếm khi cô tốt bụng muốn giúp anh ta một tay, coi như là hoàn thành giấc mơ kiếp trước vậy.
Ngũ Hướng Quân nhìn bóng lưng dứt khoát rờ i đi của Đường Tĩnh Vân, đột nhiên cười khẽ, cảm thấy mình thật quá khó coi, thậm chí không bằng cả một cô gái nhỏ, anh ta đứng dậy nhìn bộ quần áo trên người mình, quyết định đi thay một bộ quần áo khác, sau đó rời khỏi Kinh Đô.
Đường Tĩnh Vân đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Vinh Kiều, sau đó cô nhìn thấy Vinh Kiều ở cửa hàng Starbucks.
Mặc dù cái tên Vinh Kiều nghe có vẻ rất yếu đuối, nhưng ngoại hình của cô ấy lại không yếu đuối một chút nào, cô ấy là một cô gái có tướng mạo sáng rỡ, ngũ quan rõ ràng, nghe nói là thừa hưởng dòng máu châu Âu của bà ngoại, đôi mắt to sáng ngời thiêu đốt người khác, mái tóc uốn xoăn nhỏ, giữa hai hàng lông mày có thể thấy được thần thái sáng rỡ đầy sức sống của cô ấy.
Hôm nay Vinh Kiều mặc một chiếc váy kiểu Tây, nhìn thoáng qua đã thu hút ánh nhìn của người khác, lúc này cô ấy đã nhìn thấy Đường Tĩnh Vân, vẻ mặt rất vui vẻ, đôi mắt to ngập tràn ý cười, vừa đến đã ôm chầm lấy Đường Tĩnh Vân, cười tủm tỉm nói: "Đường Tiểu Vân! Một kỳ nghỉ hè không gặp, nhớ chết mất!"
Đường Tĩnh Vân cũng cười ha ha, cô ôm chặt lấy cô ấy, trong mắt Vinh Kiều, có lẽ chỉ mới qua một kỳ nghỉ hè, nhưng trong mắt cô giữa hai người đã trải qua hơn mười năm xuân thu, khi cô ấy quyết tâm tiến lên, cô đã quyết chí ngừng qua lại với cô ấy vì cô không định để Vinh Kiều thấy diện mạo xấu xí hèn mọn của mình.
Ôm chặt lấy người bạn thân thiết, cô chợt cảm thấy cuộc sống tràn đầy những điều tươi đẹp, tâm trạng tồi tệ khi gặp Đường Vũ San lúc trước cũng tan biến đi một nửa, "Đi, tôi mời cậu uống Starbucks!"
C81 -