Chương 33.2: Thanh xuân thật đẹp
Đường Tĩnh Vân ra tới đầu hẻm thì chậm rãi đi ra ngoài, mặc dù con hẻm yên tĩnh, nhưng chỉ cần đi qua hai con đường là đến khu chợ đông đúc, rất dễ bắt được taxi, sau đó trực tiếp nói địa chỉ trường Đại học Yến.
Đợi tới lúc cô tới trường Đại học Yến thì đã hơn mười hai giờ, vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Vinh Kiều, giọng Vinh Kiều trong điện thoại đầy nũng nịu: "Đường Tiểu Vân, mình ra lệnh cho cậu, đón mình ở cổng trường!"
Đường Tĩnh Vân không nhịn được cười nói: "Tuân lệnh, nữ hoàng đại nhân của tôi, hiệp sĩ trung thành nhất của ngài nhất định sẽ ở cổng trường chờ ngài.”
"Phụt!" Vinh Kiều đầu dây bên kia nghe thấy câu trả lời của Đường Tĩnh Vân thì không khỏi bật cười: "Đường Tiểu Vân, từ bao giờ mà cậu lại trở nên hài hước như vậy". Cô ấy cảm thấy sau một học kỳ, thì trên người cô bạn thân này của mình sẽ lập tức trở nên chín chắn hơn, mặc dù như thế, nhưng giữa hai người lại không hề có cảm giác xa lạ.
Hai người nói thêm vài ba câu nữa thì cúp điện thoại, Đường Tĩnh Vân tìm một chỗ có bóng cây ở cổng trường đứng, lặng lẽ chờ Vinh Kiều đến, cô đút hai tay vào túi, trên lưng đeo một chiếc túi đeo vai, ăn mặc vô cùng thời trang xinh đẹp nên đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, cho dù ở một trường nổi tiếng có nhiều người đẹp như Đại học Yến, thì Đường Tĩnh Vân vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
Khuôn mặt xinh đẹp nổi bật, đặc biệt là đôi mắt phượng, mang theo một vẻ khó tả, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, khóe miệng ngậm cười, duyên dáng thanh mảnh, chỉ một cái liếc mắt, liền bất giác bị cô thu hút.
Một cặp đôi trẻ đi tới phía đối diện, chắc là sinh viên đại học Yến, cô gái nhỏ nhắn đang trò chuyện với bạn trai mình, đột nhiên phát hiện người bên cạnh không phản ứng gì, ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện bạn trai đang nhìn chằm chằm nữ sinh đang đứng lặng lẽ bên đường không rời mắt, thế là cô gái lập tức không thương tiếc véo eo bạn trai ba trăm sáu mươi độ, nam sinh đó đau đến mức suýt nhảy dựng lên!
Sau đó hung hăng liếc nhìn bạn trai một cái, rồi tức tốc đi vào khuôn viên trường trên đôi giày cao gót, phát ra những tiếng kêu “cộp cộp”, nam sinh gãi đầu, sau khi cười ngượng ngùng với Đường Tĩnh Vân, thì nhanh chóng đuổi theo bạn gái đang ghen tuông, nhỏ giọng dỗ dành.
Mặc dù đã đi khá xa, nhưng Đường Tĩnh Vân vẫn có thể nghe thấy lời xin lỗi của nam sinh đó nhờ thính giác nhạy bén của mình, lời nói dần tan biến trong gió, trên khuôn mặt cô cũng tràn đầy hoài niệm và tiếc nuối, đây chính là thanh xuân!
Cô đã từng không có duyên với những chuyện tình cảm nam nữ này, mà cô bây giờ cũng đã không còn tâm hồn trẻ trung như vậy, nhưng khi cảm nhận được cảm giác mát lạnh ở cổ, thì liền không nhịn được mỉm cười, trên cổ đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mà chồng cô Khương Diệp tặng, là nhẫn cặp, thế là trong lòng không khỏi dâng lên sự ấm áp.
"Hey! Đường Tiểu Vân!"
Giọng Vinh Kiều truyền tới từ bên cạnh Đường Tĩnh Vân, chỉ thấy Vinh Kiều đã thay chiếc váy nhỏ ngày hôm qua thành áo phông và quần đùi, chiếc kính râm to che mất nửa khuôn mặt cô ấy, trông vừa thời trang vừa rực rỡ!
Đường Tĩnh Vân có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, ăn mặc táo bạo như vậy ở Kinh Đô không nhiều, bây giờ có rất nhiều học sinh vẫn quen mặc áo phông trắng quần bò, Vinh Kiều như vậy khiến cô có cảm giác như nhìn thấy trào lưu kiếp trước, có điều nhớ tới việc Vinh Kiều là người Cảng Đô, nên cách ăn mặc của cô ấy hiển nhiên là đi đầu trào lưu thời đại.
"Đi thôi, Đường Tiểu Vân, chúng ta đi lãnh sách, sau đó tiện thể đến lớp học". Vinh Kiều thoải mái để Đường Tĩnh Vân ngắm, nhìn thấy cô bạn thân ăn mặc giản dị thực sự không khỏi sáng mắt, khoác tay Đường Tĩnh Vân, nở một nụ cười tươi, "Cậu thật sự là càng ngày càng đẹp đấy!"
C96 -