Chương 34.2: Cô cần, chứ tôi không cần
Đường Tĩnh Vân cười nhạt: "Thượng tiểu thư, tôi cũng khuyên cô một câu, không người đàn ông nào thích một người phụ nữ giống như chó điên vây quanh mình, đàn ông là loài thích tự do, cô càng buộc chặt, anh ta sẽ càng ghét cô. Không phải ai cũng coi Lâm Minh là báu vật, có lẽ cô không biết, tôi hơi có chút bệnh sạch sẽ, trước giờ đều không bao giờ chạm vào đàn ông đã có chủ!"
Vẻ mặt Thượng Minh Châu hơi ngớ ra, trong lòng có chút không chắc chắn, chẳng lẽ cô ta thực sự sai rồi sao? Ngay sau đó liền nhìn Đường Tĩnh Vân, trong mắt mang theo chút thăm dò: "Thật sao?"
Cô nữ sinh trước mặt này khi đối mặt với chất vấn của cô ta, từ đầu tới cuối đều lạnh nhạt hờ hững nhưng lại thản nhiên có phong thái, trong ánh mắt cũng không có sự si mê và oán hận như những nữ sinh cô ta từng dạy dỗ trước đây, khiến trong lòng cô ta không khỏi tin tưởng vài phần.
Đường Tĩnh Vân cảm thấy mình bị cuốn vào trò hề này thật buồn cười, nếu không phải không muốn phô trương, cô đã định ném giấy chứng nhận kết hôn của mình vào mặt Thượng Minh Châu để chứng minh sự trong sạch của mình, cô đã là một người phụ nữ đã có chồng, người đàn ông của cô tốt hơn Lâm Minh gấp trăm lần, thật tâm là không có lý do gì để thích Lâm Minh mà!
Cô cười nhạt nói: "Thứ cô cần, tôi không cần. Chỉ đơn giản như vậy.”
Sau đó kéo Vinh Kiều đứng ở bên cạnh đi, lúc tách đám người đang hóng hớt, còn để lại một câu.
"Thượng tiểu thư, trong trò chơi tình yêu, người yêu trước sẽ thua trước.”
Thượng Minh Châu ngây người tại chỗ, miệng lẩm bẩm: "Người yêu trước sẽ thua trước sao...” Trong miệng không hiểu sao lại dâng lên chút vị đắng, đột nhiên không còn tâm trạng dạy dỗ người khác nữa, nhìn về phía Lâm Minh ở cách đó không xa, trên mặt thoáng hiện vẻ dở khóc dở cười, chàng thiếu niên dưới ánh nắng vẫn đẹp trai như vậy, vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh ta vào năm năm trước, vẫn bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó tuyên bố muốn gả cho anh ta.
Chỉ tiếc là, từ trước đến nay chỉ có mình cô ta nhiệt tình.
Đường Tĩnh Vân hiển nhiên là mặc kệ chuyện yêu ghét đan xen của người phía sau, theo cô, thì đây đều là những chuyện vớ vẩn, tình yêu trước giờ đều không phải là chủ thể trong cuộc sống của cô, cô không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi vì tình yêu mà đòi sống đòi chết kia cho lắm, với cô mà nói, đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười mà thôi!
Vinh Kiều nhìn khuôn mặt nghiêng của cô bạn thân đang khoác tay mình, trên mặt cô vẫn bình thản, dường như không hề bị ảnh hưởng tới tâm trạng bởi chuyện vừa rồi, không khỏi cười nói: "Thật không nhìn ra, tính khí nóng nảy của cậu đã bớt đi không ít đấy!"
Lúc họ lần đầu quen biết nhau, là lúc cô ấy bị mấy tên lưu manh trêu chọc ở quán ăn vỉa hè, Đường Tĩnh Vân lúc đó vớ lấy chai bia bên chân nện vào đầu tên lưu manh đó, lúc đó cô ấy cảm thấy bạn nữ sinh cùng lớp này rất thú vị, nên đã kết thành bạn thân.
Đường Tĩnh Vân cười nói: "Đúng thế, bây giờ mình là có thể dùng miệng thì không dùng tay, dùng tay mệt lắm, có thể không tức giận thì cười cho qua, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý, nếu mình cái gì cũng tức giận thì mình sẽ ra sao chứ!"
"Tốt! Thật không hổ bạn thân của mình, với sự ngộ ra này, tuyệt đối là tấm gương điển hình cho việc buông dao đồ tể, lập tức thành Phật!"
"Vinh Kiều! Cậu đứng lại cho mình! Có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Trong khuôn viên trường vang lên tiếng cười đùa của hai nữ sinh, mãi cho tới khi Vinh Kiều bị Đường Tĩnh Vân bắt được, cô ấy mới thở hổn hển xin tha, cười nói: "Đường Tiểu Vân, tha cho mình đi, mình dẫn cô đi xem chỗ thú vị!"
Đường Tĩnh Vân giả vờ miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Vinh Kiều lần nữa ôm lấy cánh tay Đường Tĩnh Vân, kéo cô ra khỏi trường, hai tiết học chiều nay cũng đã học xong, vừa đi vừa hỏi: "Tĩnh Vân, cậu nói xem trên đời này nghề gì là lời nhất?"
C99 -