Chương 34.1: Cô cần, chứ tôi không cần
Đường Tĩnh Vân nhìn những người chặn mình, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười có chút lạnh lùng, "Không biết Thượng tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"
Vẻ mặt Thượng Minh Châu có chút khó coi, nghe vậy chỉ cười lạnh, "Có chuyện gì? Đường Tĩnh Vân chẳng lẽ còn không biết rõ? Người đàn ông mà Thượng Minh Châu tôi để nhìn trúng không phải ai cũng có thể đụng vào! Tôi khuyên cô một câu, tốt nhất là biết điều một chút, đừng để bổn tiểu thư đây ra tay thì thật sự không hay đâu!"
Đường Tĩnh Vân nghe vậy ngay cả lông mày cũng không động đậy, ngược lại là Vinh Kiều bên cạnh cô sắc mặt đã thay đổi định phản bác lại, nhưng Đường Tĩnh Vân lại lắc đầu với cô ấy, quay đầu nói với Thượng Minh Châu, giọng nhàn nhạt, "Cô nói gì tôi không hiểu, tôi biết cô thích Lâm Minh, hễ nữ sinh trong khoa tiếp cận anh ta thì cô đều cảnh cáo, nhưng có tác dụng gì? Anh ta vẫn không thích cô, bất kể cô làm gì thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật này.”
Thượng Minh Châu bị Đường Tĩnh Vân nói như vậy liền giận tới biến sắc, đám người đi theo bên cạnh cô ta thấy sắc mặt cô ta trở nên tệ đi, trong lòng liền thầm kêu không xong rồi, sự thật này rất nhiều người đều biết, nhưng không có ai là không biết điều nói trước mặt Thượng Minh Châu, bởi vì đây chính là chỗ không được chọc vào của cô ta!
Quả nhiên, Thượng Minh Châu nghe vậy, liền giơ tay định tát vào mặt Đường Tĩnh Vân!
Mắt Đường Tĩnh Vân nheo lại, nhanh chóng giơ tay lên, nắm chặt lấy cánh tay đang vung tới của cô ta, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, "Thượng Minh Châu, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm một chuyện, tôi không hề có hứng thú với Lâm Minh! Xin cô tự trọng, đây là trường học, tôi không muốn ra tay, cô không cần danh tiếng không nói, nhưng tôi Đường Tĩnh Vân thì vẫn cần!"
Thượng Minh Châu cảm nhận được lực nắm cánh tay mình rất lớn, không giãy ra được, thế là tức giận nói, "Đường Tĩnh Vân, cái con đĩ nãy! Rõ ràng đã quyến rũ Lâm Minh, mà còn ở đây giả vờ thanh cao! Cô không biết thôi, hôm đó cô và Lâm Minh hai người cùng nhau uống trà sữa, còn nói cười vui vẻ, tôi đều nhìn thấy, đúng là đồ tiện nhân, vậy mà lại cướp đàn ông của tôi!"
Kể từ lúc Đường Tĩnh Vân bị Thượng Minh Châu chặn lại, đã thu hút sự chú ý của không ít học sinh tan học đi ngang qua, lúc này nghe Thượng Minh Châu lớn tiếng nói như kiểu thực sự là như vậy như thế, thì những ánh mắt nhìn về phía Đường Tĩnh Vân liền lập tức có thêm vài phần tò mò.
Trong mắt Đường Tĩnh Vân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không ngờ Thượng Minh Châu vậy mà lại nhìn thấy hai người uống trà sữa, không nhịn được nhíu mày, nói, "Tôi và Lâm Minh thực sự không có gì, hôm đó chỉ tình cờ gặp mà thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thượng Minh Châu, vẻ mặt lạnh nhạt, "Hơn nữa có lẽ cô không biết, tôi không thích người như Lâm Minh, ở độ tuổi này của anh ta chỉ có thể gọi là nam sinh, còn tôi thì chỉ thích những người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, cho nên cô không cần lo lắng tôi sẽ mơ tới anh ta!"
Lời cô nói đầy khí phách, khiến những người có mặt xôn xao lên, Lâm Minh là hot boy khoa tài chính, ngoại hình đẹp trai, năng lực lại mạnh, giao thiệp rộng rãi, tính tình tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số nữ sinh, lúc này lại bị người khác tỏ vẻ không thích một cách thẳng thừng, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?
Lâm Minh vội vàng chạy tới đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại này, liền không khỏi đưa tay sờ mũi, dường như đây là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ một cách rõ ràng như vậy, trong lòng không kìm được dâng lên một cảm giác mất mát, sau đó lại dâng lên chút cảm xúc khó tả, Đường Tĩnh Vân này thật đúng là một người tuyệt vời.
Thượng Minh Châu hất tay Đường Tĩnh Vân ra, nhíu mày: "Cô nói thật? Những người vừa làm đĩ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết bây giờ nhiều lắm, bổn tiểu thư đây thấy cô cũng không giống người tốt gì!"
C98 -