Chương 36.1: Đổ thạch
Vương Chính Vinh nhìn Đường Tĩnh Vân, lại một lần nữa ông ta cảm thấy cô gái này không hề đơn giản, thoạt nhìn tưởng chừng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng nhìn lần thứ hai lại cảm thấy cô gái này có nhiều kinh nghiệm hơn so với những người cùng trang lứa, dường như cô có một khí chất thu hút người khác, ông ta cười nói, "Tôi biết người được Kiều Kiều coi trọng sẽ không tầm thường, Đường tiểu thư đúng thật tuyệt vời!"
Khóe miệng Đường Tĩnh Vân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mày lạnh lùng của cô trở nên mềm mại hơn một chút, cô cười nói, "Đương nhiên vì Kiều Kiều có con mắt kén chọn như vậy, cháu là bạn của cô ấy thì nhất định cũng không thể kém cỏi được!"
"Ha ha..." Vương Chính Vinh cười lớn, càng cảm thấy hài lòng hơn đối với Đường Tĩnh Vân.
Còn Vinh Kiều đã đánh Đường Tĩnh Vân một cái, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra Đường Tiểu Vân của cô ấy sau một kỳ nghỉ hè đã trở nên biết cách ăn nói và cũng hài hước hơn!
"Chú Vương là trưởng bối của Kiều Kiều, vậy cứ gọi cháu là Tĩnh Vân, gọi Đường tiểu thư nghe xa lạ quá." Đường Tĩnh Vân cười nói.
Vương Chính Vinh mỉm cười gật đầu, "Được, vậy sẽ gọi cháu là Tĩnh Vân, như vậy cũng là vinh hạnh của tôi." Ông ta nhìn cô gái điềm tĩnh khác thường này biết chắc sau này cô sẽ trở nên rất phi thường, nhất là thái độ khéo léo của cô lúc này, khiến người khác có thiện cảm.
"Chú Vương, rốt cuộc chuyện là sao vậy? Sao chú lại một mình đến Kinh Đô? Chuyện gì xảy ra với công ty vậy?" Vinh Kiều cau mày hỏi, cô ấy nhớ lại việc mình nhận được cuộc điện thoại của anh cả nhà họ Vinh ở sân bay, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên, câu trả lời của Vương Chính Vinh đã đúng như điều cô ấy nghĩ.
"Ngay khi tiểu thư rời đi, đại thiếu gia nhất quyết muốn chen chân vào công việc kinh doanh của Vinh Thị, ông chủ không thể từ chối trước lời cầu xin của nhị phu nhân, cuối cùng đã đồng ý. Kết quả không chỉ đắc tội với các nhà cung cấp ở nước ngoài của chúng ta, mà còn hờn mát nhân một đơn hàng rất lớn. Tiểu thư cũng biết rồi đấy, Vinh Thị của chúng ta vừa mới xuất hàng, sao mà có được số phỉ thúy giá trị trăm triệu chứ? Cho nên tôi đã bay đến Kinh Đô, định là đến Đông Ngũ Môn này này gom hàng, dù có bị lỗ một chút cũng không thể để thương hiệu của Vinh Thị bị hủy hoại!" Vương Chính Vinh kể lại, trên mặt thoáng qua vẻ bất lực, đại thiếu gia nhà họ Vinh này thật sự chẳng biết gì về kinh doanh nhưng lại chẳng biết thân biết phận!
Trên mặt Vinh Kiều hiện lên một tia tức giận, "Cái tên khốn chẳng làm được việc gì nên thân này! Bảng hiệu của nhà họ Vinh để cho anh ta hủy hoại như vậy sao? Anh ta thật sự muốn công sức mấy đời của nhà họ Vinh đổ sông đổ biển sao?"
Vương Chính Vinh nhìn vẻ mặt của Vinh Kiều thì thở dài trong lòng. Nói ra thì Vinh Kiều tuy là con gái nhưng từ nhỏ được nuôi nấng bên cạnh ông chủ, được ông chủ đích thân nuôi dạy, cách cư xử và phong thái đều giống ông chủ như khuôn đúc, tuy cô ấy còn nhỏ tuổi nhưng lại là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của nhà họ Vinh!
Đường Tĩnh Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vinh Kiều, "Đừng giận, trên đời này không có việc gì không thể giải quyết được. Đi thôi, chúng ta đi tìm xem có nguyên liệu nào tốt không, đến khi cắt ra mình sẽ tặng cho cậu!"
Vinh Kiều trừng mắt nhìn Đường Tĩnh Vân, gắt gỏng nói, "Cậu làm như phỉ thúy là món đồ cậu muốn có là có được vậy, đừng có ở đó mà nói dóc!"
Đường Tĩnh Vân chỉ cười không nói gì, nói ra thì nếu cô muốn, phỉ thúy đúng là món đồ cô muốn có là có được.
Vương Chính Vinh nhìn thấy hai cô gái trêu đùa nhau, sự bực tức trong lòng ông ta cũng nguôi ngoai đi phần nào, sau đó ông ta mỉm cười nói, "Kiều Kiều, cháu mau đưa Tĩnh Vân đi xem đi!"
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Chính Vinh đổ chuông, ông ta gật đầu cười xin lỗi với Vinh Kiều và Đường Tĩnh Vân rồi trả lời điện thoại, "Cái gì? Có phỉ thúy đen thật sao... ở đâu? Được, tôi qua đó ngay!"
C104 -