Chương 35.3: Viên đá điên khùng
Ông ta không biết, nhưng Đường Tĩnh Vân biết, nếu là người ngoài thì thôi, nhưng đây lại là người có quan hệ không tệ với Vinh Kiều, thế là cô kéo tay Vinh Kiều, Vinh Kiều quay đầu nhìn cô, Đường Tĩnh Vân khẽ lắc đầu, trong lòng Vinh Kiều kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Đường Tiểu Vân...”
Vương Chính Vinh ở một bên sớm đã chú ý tới động tác của hai cô gái nhỏ, thấy Đường Tĩnh Vân lắc đầu một cách thận trọng, trong lòng ông ta khá kinh ngạc, không biết tại sao, cô gái này rõ ràng cũng trạc tuổi Kiều Kiều, cũng chỉ đứng ở đó, nhưng lại khiến ông ta cảm thấy rất đáng tin, dường như trên người cô có một sức hấp dẫn rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
"Chú Vương..." Vinh Kiều biết bạn thân của mình không phải là người hành động bốc đồng, trong lòng vẫn là quyết định tin cô, lập tức quay đầu nhìn Vương Chính Vinh.
Vương Chính Vinh cũng đã đưa ra quyết định trong lòng, nhìn người đàn ông mặc áo jacket đang do dự không quyết, thế là lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, rủi ro quá lớn, nếu thành phẩm sau khi hiện ra hoàn toàn vẫn tốt, vậy tôi sẽ lại trả giá cao để mua!"
Còn những người xung quanh thì cũng đang chờ quyết định của người đàn ông mặc áo jacket, người đàn ông mặc áo jacket nghiến răng, gằn giọng nói từ trong cổ họng: "Phá!"
Người thợ phá đá nghe vậy liền khởi động máy, bắt đầu cắt phá bên còn lại của vạch đã đánh dấu, mắt của người đàn ông mặc áo jacket lúc này đỏ bừng, nhìn viên đá này, như một con bạc đang liều mạng đánh cược, tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể không nhịn được run rẩy!
“Haiz...”
Viên đá vừa được phá ra, không ít người liền phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, trước mắt là một khối đá trắng xóa, không hề có màu xanh, cơ thể người đàn ông mặc áo jacket run rẩy kịch liệt, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối, ngơ ngác, sau đó nghiến răng hét lớn: "Tiếp tục phá! Đừng dừng lại!"
Người thợ phá đá cũng đã gặp nhiều người đổ thạch như vậy, nên cũng không tức giận vì thái độ đó, mà tiếp tục phá, từng nhát cắt cắt xuống, giống như từng nhát cắt vào tim người đàn ông mặc áo jacket đó, khiến sắc mặt người đó càng thêm tái nhợt, có người phát ra tiếng thở dài tiếc nuối: "Lớp mặt xanh! Vậy mà lại là lớp mặt xanh! Thật đáng tiếc, một mảng lớn như vậy, nếu phía sau toàn là màu xanh thì không biết giá sẽ tăng bao nhiêu lần!"
Thứ lộ ra cuối cùng chỉ là một lớp phỉ thúy mỏng, nhìn độ dày này, thì ngay cả một chiếc vòng tay cũng khó mà làm được, nhiều nhất chỉ có thể làm thành mặt nhẫn nhỏ, khó mà lấy lại vốn.
Cơ thể người đàn ông đó lập tức cúi gằm xuống, lên voi xuống chó, từ ba bốn trăm vạn tệ rớt xuống còn vài nghìn tệ chỉ trong một cái chớp mắt, thậm chí còn không lấy lại được tiền vốn mua viên đá này, trong lòng buồn bực hối hận mãi không thôi, sớm biết thế vừa rồi có người trả giá thì đã bán rồi! Lòng người tham lam không biết đủ đây mà!
Những chuyện như thế này cũng thường hay xảy ra trong giới đổ thạch, mọi người cảm thán vài câu rồi lần lượt rời đi, cuối cùng có người trả năm ngàn tệ mua lại lớp phỉ thúy mỏng manh không nhiều kia, sau đó lê bước rời khỏi.
Mà lúc này, Vương Chính Vinh và Vinh Kiều đều nhìn Đường Tĩnh Vân với vẻ kinh ngạc, vì vừa rồi chính Đường Tĩnh Vân đã ngăn Hà Chính Vinh mua viên đá thô này, tránh được một vụ mua bán lỗ vốn.
Đường Tĩnh Vân bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, không biết làm sao sờ mũi, cười nhạt, "Chỉ là trực giác thôi, kiểu như vừa tới đây mình liền có có cảm giác như cá gặp nước vậy, viên đá lúc nãy, mặc dù bề ngoài trông rất đẹp, nhưng mình lại cảm thấy không tốt lắm." Không thể trách Đường Tĩnh Vân nói linh tinh, thực ra thứ như năng lực dị thường rất khó nói, trước khi có khả năng tự bảo vệ mình thì cô tuyệt đối sẽ không tiết lộ, hơn nữa còn liên quan đến chuyện sống lại.
Vương Chính Vinh nghe vậy trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, vỗ vai Đường Tĩnh Vân, cười lớn haha, "Tốt! Tốt!"
C103 -