Chương 38.2: Tham vọng
Vinh Kiều trợn mắt, "Chú Vương, bây giờ chú cũng biết rồi đó, người này bình thường tiêu tiền trông như không so đo tính toán nhưng bảo cô ấy mời ăn cơm thì lại rất keo kiệt!"
Đường Tĩnh Vân đút một tay vào túi, nhún vai, bĩu môi nói, "Đành chịu, tính của mình là vậy."
"Ha ha, khi nào Tĩnh Vân đến Cảng Đô, chú Vương sẽ lo hết mọi chi phí cho cháu," Vương Chính Vinh bật người, cô gái Đường Tĩnh Vân này thực sự rất thú vị, vừa rồi trông dáng vẻ điềm tĩnh của cô giống như một tay kỳ cựu trong giới thương trường, nhưng bây giờ lại có một mặt hài hước khá thú vị, Kiều Kiều thực sự có mắt nhìn người, một người bạn như thế này rất đáng để kết bạn.
Vương Chính Vinh rời đi, dù sao ông ta đến để dọn bãi chiến trường cho đại thiếu gia nhà họ Vinh, đồng thời còn có nhiệm vụ thu mua phỉ thúy, đương nhiên là không thể ở lại đây lâu, Vinh Kiều cũng rời đi cùng ông ta. Dù sao trong tương lai Vinh Kiều có thể sẽ tiếp quản nhà họ Vinh, bây giờ học hỏi một ít về quá trình thu mua của công ty đá quý Vinh Thị cũng giúp ích cho cô ấy sau này.
Đường Tĩnh Vân nhìn hai người rời đi, trên môi nở nụ cười, người bạn thân nhất của cô đang trưởng thành nhanh chóng, còn cô cũng cần bắt đầu bày ra ván cờ khổng lồ của mình.
Cô mỉm cười rồi nói với với Bạch Dịch Thanh người vẫn đang im lặng đứng phía sau, "Bạch tiên sinh, hôm nay nhờ có ông mới mở được khối phỉ thúy tím, cũng sắp đến giờ cơm rồi, không biết là tôi có may mắn mời ông ăn một bữa cơm tối không?"
Bạch Dịch Thanh im lặng vài giây, trên mặt hiện lên một nụ cười, là nụ cười mang vẻ thấp hèn như vừa rồi nhưng lại có chút dè dặt, "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Đường Tĩnh Vân không có xe, cô cùng Bạch Dịch Thanh cùng đi ra khỏi phố Đông Ngũ môn, "Tôi không quen với môi trường xung quanh đây, không biết Bạch tiên sinh có thể giới thiệu nơi nào tốt một chút không?"
Bạch Dịch Thanh suy nghĩ một chút, sau đó dẫn Đường Tĩnh Vân đến một quán ăn mang phong cách cổ xưa, họ lên lầu chọn một phòng riêng nhỏ, Đường Tĩnh Vân gọi vài món rồi đưa thực đơn cho Bạch Dịch Thanh, ông ta cũng đã chọn hai món.
Sau khi người phục vụ rời đi, trong phòng liền trở nên im ắng, Đường Tĩnh Vân nhàn nhã uống trà kém chất lượng do quán mang tới, trong lòng cảm thấy rất yên bình.
Bạch Dịch Thanh nhìn cô gái đối diện, vừa rồi ông ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình giao dịch của cô, ông ta cũng được xem là đã từng có cuộc sống giàu sang huy hoàng, khi làm cùng ông chủ cũ, mỗi ngày thường xuyên giao dịch bằng những khoản tiền lớn, nhưng chưa từng gặp được một cô gái hào sảng như vậy, con số lẻ sáu triệu nói giảm là giảm, ông ta im lặng vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng trước.
"Không biết Đường tiểu thư đây mời tôi ăn cơm là có ý gì?"
Đường Tĩnh Vân nhấp một ngụm trà, "Trước đây Bạch tiên sinh làm nghề gì?" Từ lời nói cử chỉ của Bạch Dịch Thanh, cứ cảm thấy ông ta không đơn giản là một người môi giới bán đá thô.
Bạch Dịch Thanh cười khổ nói, "Trước đây tôi từng là người đứng quầy cho một cửa tiệm, nhưng sau đó ông chủ xảy ra chuyện, tôi không có nơi nào để đi, nên đã kiếm sống như thế này."
Đường Tĩnh Vân gật đầu, nói với vẻ thận trọng, "Hôm nay tôi kiếm được khá nhiều tiền, nhưng tôi không muốn gửi tiền vào ngân hàng để kiếm lãi. Nói thật với Bạch tiên sinh, tôi muốn mở một công ty kinh doanh đá quý, chỉ là tôi không quen biết ai, không biết Bạch tiên sinh có muốn làm không?"
Thật ra Đường Tĩnh Vân đã suy nghĩ rất lâu về ý định mở một công ty có thể kiếm tiền nhanh, hôm nay khi đến Đông Ngũ Môn để đổ thạch, trong đầu cô đã hiện lên ý tưởng này, nhất là khi cô dùng khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu khối đá thô thì trong lòng cô càng chắc chắn hơn vào ý tưởng này.
C111 -