Chương 38.1: Tham vọng
Đây là lần đầu tiên Vương Chính Vinh gặp được một cô gái dứt khoát như vậy, vừa rồi ông ta cũng từ chỗ Vinh Kiều biết được chút ít về gia cảnh của Đường Tĩnh Vân, điều khiến ông ta ngạc nhiên là cô không phải một cô gái hào môn được gia đình danh giá bồi dưỡng, nhưng từ trên người cô lại có được thần thái và sự quyết đoán của những cô gái xuất thân từ gia đình danh giá.
Nhất là Đường Tĩnh Vân vào lúc này, trên môi cô nở nụ cười thản nhiên, có vẻ như mức giá chênh lệch sáu triệu đối với cô giống như vài cộc ba đồng mà các dì các cô kì kèo ngoài chợ, cô chưa bao giờ là người keo kiệt, cô đã quen với việc tiêu tiền như nước ở kiếp trước, nên cũng không quá coi trọng tiền bạc, đối với cô, nếu có thể dùng sáu triệu này để đổi lấy được thiện ý của người phụ trách công ty đá quý Vinh Thị thì cũng xứng đáng!
Cho dù cô không có suy nghĩ như vậy nhưng vì người bạn thân Vinh Kiều của mình thì sự nhượng bộ này cũng chẳng đáng là gì, dù sao trên đời này ngoài cha mẹ, người thân thì cô ấy là người dành cho cô sự quan tâm chân thành nhất.
Chỉ khi đánh mất rồi mới biết có những tình cảm chân thật khó có thể dùng tiền để mua được!
Vương Chính Vinh hỏi số tài khoản ngân hàng của Đường Tĩnh Vân, sau đó gọi người đi chuyển tiền, sự việc nhanh chóng được giải quyết.
Đường Tĩnh Vân cảm thấy tiền này có được rất nhanh lại an toàn, nhanh hơn nhiều so với việc kiếm tiền trong sòng bạc. Vinh Kiều ôm lấy cánh tay Đường Tĩnh Vân, nhìn vẻ thản nhiên trên mặt Đường Tĩnh Vân, cô ấy không khỏi cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói, "Đường Tiểu Vân, cậu thật là tốt!"
Vương Chính Vinh nhìn hai cô gái, lúc này ông ta mới nhận ra, Vinh Kiều vốn luôn chín chắn, điềm đạm trước mặt người ngoài, giờ đây cô ấy lại mang vẻ mong manh như những cô gái ở độ tuổi này, nhất là vẻ mặt hiện lên vẻ thân thiết, ông ta chợt thấy xao động, ông ta biết rõ tính tình của Vinh Kiều, từ nhỏ cô ấy đã được nuôi dưỡng trở nên chín chắn, chỉ khi cô ấy ở trước mặt những người gần gũi thì mới tỏ ra thân thiết như vậy.
Ông ta cũng đã quen với việc Vinh Kiều làm nũng trước mặt mình, nên đã không nhận ra Vinh Kiều vốn cũng đối xử đặc biệt với Đường Tĩnh Vân, lúc này ông ta mới chợt nhận ra trong tình bạn với Đường Tĩnh Vân, thực ra Vinh Kiều mới là người được che chở, ánh mắt cô ấy nhìn Đường Tĩnh Vân mang sự thân thiết, một cô gái có thể khiến Vinh Kiều buông bỏ cảnh giác chắc chắn là người đối xử rất tốt với Vinh Kiều.
Vương Chính Vinh cười ha hả, gật đầu, "Tĩnh Vân là bạn của Kiều Kiều, chú Vương cũng xem cháu như người một nhà, chờ khi phỉ thúy tím được cắt ra, những mảnh vụn còn lại sẽ dùng để làm thành hai bộ ba món trang sức cho hai cháu, xem như đó là tấm lòng của chú Vương này."
Đường Tĩnh Vân khẽ mỉm cười gật đầu, "Vậy xin cám ơn chú Vương!"
Bộ ba món trang sức chính là một đôi bông tai, một mặt dây chuyền và một mặt nhẫn, một sộ trang sức phỉ thúy tím như vậy phải có giá trên một triệu, cho dù Đường Tĩnh Vân có ý muốn tặng ơn nghĩa cho Vương Chính Vinh, nhưng cô cũng phải khâm phục cách hành xử lão làng của ông ta, đúng là không thể chê vào đâu được.
Những người vây quanh thấy khối phỉ thúy tím cực phẩm bị người khác mua thì cũng lần lượt bỏ đi. Chắc chắn vài ngày nữa việc cửa hàng lão Dư mở được khối phỉ thúy tím cực phẩm sẽ được truyền ra rộng rãi.
"Vậy chú Vương đến chỗ khác xem tiếp đi, cháu vừa kiếm được một khoản tiền lớn nhưng không muốn mời khách, để Kiều Kiều khỏi phải hút máu cháu." Đường Tĩnh Vân cười nói.
Vương Chính Vinh thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó liền bật cười nói, "Vừa rồi Kiều Kiều nói cháu keo kiệt, chú còn không tin, nhưng bây giờ thì đã tin rồi!"
C110 -