Chương 39.3: Lời mời
Trong phòng ăn, Bạch Dịch Thanh nhấp một ngụm rượu, trong mắt có chút thương xót, nhớ lại lúc còn trẻ, ông ta từng yêu một cô gái xinh đẹp ở làng bên, sau đó cô gái đó đi lấy chồng, dưới gốc cây dương xỉ đầu làng ông ta buồn bã khóc lóc suốt cả một đêm, nghĩ về quá khứ ông ta chợt cười, ngân nga một giai điệu: “Năm đó, tôi phụng chỉ mà đi…”
Giai điệu du dương, mang âm hưởng đặc trưng của những con hẻm ở Kinh Đô, vang lên trong căn phòng ăn nhỏ riêng tư này.
——
Hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, Đường Tĩnh Vân cuối cùng cũng đã xuống khỏi xe taxi, nhanh chân đi vào trong ngõ, ổ khóa trên cổng đang treo lỏng lẻo ở giữa, cô không kiềm được mà mỉm cười, đẩy cổng đi vào, sau đó khóa cổng lại.
Cô mở cửa nhà ra, thì nhìn thấy Khương Diệp đang mặc tạp dề nấu ăn, nhìn thấy bóng dáng của Đường Tĩnh Vân, trên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Diệp hiện lên một nụ cười ôn hòa, "Vân Vân đã về rồi, vừa khéo anh vừa mới nấu xong."
Đường Tĩnh Vân đến gần bên anh, trìu mến cởi tạp dề ở trên người anh ra, cười nhếch mép nói: “Không phải vừa rồi có người nào đó nói đã chuẩn bị xong thức ăn và đang đợi em về nhà sao? Nghe xong trái tim em vô thức xoắn lại, nhưng bây giờ thì em thấy rồi nha, chúng ta kết hôn chưa được bao lâu, thì anh lại bắt đầu lừa gạt em rồi."
Khương Diệp cúi đầu hôn lên đôi má trắng nõn của Đường Tĩnh Vân, cười nói: "Bởi vì ăn một mình quá cô đơn, cho nên anh rất muốn có Vân Vân ở bên cạnh."
Đường Tĩnh Vân vỗ vỗ ngực anh, "Đừng nghĩ đùa giỡn như vậy thì em sẽ bỏ qua cho anh, đợi em ăn cơm xong, lúc đó sẽ tính sổ với anh."
"Tính sổ bằng cách nào? Chi bằng buổi tối chúng ta ** như thế nào? Anh nhất định sẽ để Vân Vân đòi lại công bằng!"
"Mồm mép tép nhảy, anh còn chưa có xới cơm!"
Đường Tĩnh Vân không khỏi liếc nhìn anh một cái, sao trước đây cô không nhận ra người đàn ông này có một bộ mặt tuỳ tiện như này? Những lời nói bậy bạ như vậy lại có thể tùy ý nói ra, chẳng lẽ đàn ông sau khi đã được trải qua thì sẽ thay đổi như vậy?
Khương Diệp ôm Đường Tĩnh Vân và thì thầm vào tai cô: "Thật tuyệt, Vân Vân đang ăn dở bữa cơm vì cuộc gọi của anh mà trở về nhà, anh cảm thấy rất vui, chỉ cần vị trí của anh ở trong lòng em quan trọng hơn những người khác, thì anh rất mãn nguyện rồi!"
Nói xong anh quay người lại đi xới cơm, Đường Tĩnh Vân thoạt nhìn có chút sửng sốt, sau đó cười lớn, cô không ngờ có lúc anh lại giống trẻ con như vậy, trong lòng tràn đầy ấm áp, và nhẹ nhàng cảm nhận, cảm giác được người khác coi trọng thật tuyệt, thật sự rất tuyệt.…
Hai người cùng nhau dùng bữa trong một căn phòng sáng sủa, ba món ăn một món canh, hai người ăn trong bầu không khí đặc biệt ấm áp, Khương Diệp gắp thức ăn cho Đường Tĩnh Vân nói: “Chắc hẳn vừa nãy ở bên ngoài em đã uống rượu rồi, tại vì trên người em có lưu lại chút mùi rượu, sau này trở đi những ngày anh ở Kinh Đô nếu em không về nhà ăn cơm thì cứ gọi điện báo cho anh.” Sau đó anh mỉm cười và nói tiếp: “Rốt cuộc thì cũng là hoa đã có chủ nhưng mà chủ lại không có nhà, anh là một đóa hoa bị chủ hái xong bỏ một mình ở nhà sau này cần phải đề phòng thêm rồi."
Đường Tĩnh Vân gõ gõ bát cơm của mình, giả vờ nghiêm túc nói: "Này, còn chưa ăn xong đấy, ăn nhanh đi. anh đường đường là một người chỉ huy của một quân khu, cấp dưới của anh có biết anh là người tính toán chi li trong mọi việc không?"
C115 -