Chương 39.4: Lời mời
Khương Diệp nhìn lông mày và ánh mắt của Đường Tĩnh Vân, sự lạnh nhạt trong ánh mắt của cô đã bị xua tan, anh cảm thấy rất mãn nguyện, ít nhiều thì anh cũng có thể nhìn ra hơi lạnh tỏa ra trên người của Đường Tĩnh Vân, đặc biệt là khi không có anh ở bên cạnh cô thì điều này càng thể hiện rõ hơn, đôi lúc chỉ cần nhìn bóng lưng lặng lẽ của cô, thì anh có thể mơ hồ cảm thấy rằng cô dường như có một khoảng cách rất lớn so với thế giới và trông cô như tách biệt với mọi thứ.
Nhưng bây giờ, hình tượng của cô rất sinh động, giữa đôi lông mày và trong mắt đều mang theo ý cười, vừa tức giận vừa vui vẻ, tỏa ra sự dịu dàng mà không ai có cơ hội được nhìn thấy. Anh cảm thấy mình thật sự đã rơi vào lòng bàn tay người phụ nữ nhỏ bé này, chỉ cần cô nguyện ý mãi mãi thể hiện dáng vẻ như này với anh, anh sẵn sàng chiều chuộng và bảo vệ cô suốt một đời một kiếp. Tất nhiên, anh biết rằng những điều này có thể cô sẽ không cần, nhưng anh cam tâm tình nguyện làm những điều đó.
Đường Tĩnh Vân nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Khương Diệp tràn đầy dịu dàng và sự chiều chuộng, cô cầm đũa gõ vào bát Khương Diệp và nói: "Ăn đi, ăn xong nhớ rửa bát đó biết chưa?"
Khương Diệp bất lực gật đầu, anh hình như đã quá nuông chiều cô rồi, rõ ràng lúc mới quen nhau, cô lạnh lùng xa cách như vậy, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu biết uy hiếp anh, thực sự muốn... thực sự muốn cưng chiều cô hơn nữa để cô có thể ỷ lại vào anh!
Mấy ngày nay, Đường Tĩnh Vân đi sớm về muộn, ban ngày đi học, buổi tối về nhà ăn tối cùng với Khương Diệp, nếu buổi sáng hoặc buổi chiều không có tiết, cô sẽ ở trong tiểu viện yên tĩnh nằm sâu trong con hẻm, tận hưởng những phút giây nhàn nhã cùng với người đàn ông đó.
Hai người tuy quen nhau chưa lâu, nhưng lại có cảm giác và hương vị ngọt ngào như một cặp vợ chồng yêu nhau lâu năm.
Những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ làm cho Đường Tĩnh Vân thức giấc, người nằm gối bên cạnh đã biến mất, cô vừa định đứng dậy, liền cảm thấy eo mình đau nhức, không khỏi "rít một tiếng" rồi ngã lại xuống giường một lần nữa.
Làn da cô ẩn hiện dưới lớp chăn, trên làn da trắng như tuyết ấy chi chít những dấu hôn, nghĩ đến người đàn ông kia trong đêm đã hành hạ cô rất nhiều lần, vừa đòi hỏi cô anh vừa nói những lời vô liêm sỉ, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm của anh đặc biệt sáng ngời, mồ hôi từ chân tóc chậm rãi chảy xuống, trông anh rất quyến rũ.
Nghĩ lại chuyện tình xấu hổ đã xảy ra đêm qua, tuy rằng Đường Tĩnh Vân trước nay là người phóng khoáng trong chuyện chăn gối, nhưng cô cũng phải đỏ mặt, lấy tay che mắt mình lại, thấp giọng thở dài: “Mình quả thật là một kẻ thất bại trước người đàn ông đó..."
Sau đó mới nhớ ra rằng Khương Diệp sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề, và đi ra ngoài, hôm nay anh phải đi công tác nước ngoài cùng với một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, sợ rằng mình không thể được gặp anh trong một quãng thời gian dài ở tương lai, hơn nữa vì sự an toàn, e rằng ngay cả dùng thiết bị điện tử để liên lạc cũng không được, chẳng trách tối qua người đàn ông đó lại đòi hỏi cô nhiều lần như vậy, tuy rằng hai người mới kết hôn không lâu, nhưng đây đã là lần thứ hai họ phải chia xa.
Trong lòng cô hiện giờ có một chút cảm giác mất mát, những ngày họ được ở chung với nhau đã khiến cho Đường Tĩnh Vân quen với việc mỗi ngày đều có người quan tâm đến mình, sự quan tâm tận tình này là thứ dễ khiến cho người ta bị nghiện, nhất thời cô cảm thấy có một cảm giác không thể giải thích được, nhưng sau đó nghĩ đến những chuyện cần phải làm trong hôm nay, sắc mặt cô trở lại dáng vẻ bình tĩnh, nếu không phải vì đôi tai của cô đang đỏ bừng, e rằng sẽ không ai phát hiện ra cô vừa rồi mới mặt đỏ thẹn thùng.
C116 -