Chương 43.3: Sự hòa hợp kỳ lạ
Xe chạy trong dòng người dày đặc, Đường Tĩnh Vân nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, cũng không hỏi xem ông ta muốn đưa cô đi đâu. Rất nhanh, xe đã dừng trước cửa một quán ăn bài trí đơn giản hào phóng: "Đi thôi, bình thường đều trượt tay, hiếm khi bắt được con, cha mời con ăn bữa cơm." Đường Chí Khiêm dẫn đầu xuống xe.
Đường Tĩnh Vân cũng xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại, đi theo Đường Chí Khiêm vào trong quán ăn.
Triệu Tuân đi theo phía sau cô cảm nhận rất rõ, khoảnh khắc Đường Tĩnh Vân bước vào quán ăn, khí thế trên người cô đã xảy ra thay đổi. Vừa rồi lúc cô ở trong xe, động tác hay lời nói đều không kiêng kỵ, giống như đứa trẻ tầng lớp thấp chưa từng được học lễ nghĩa vậy. Nhưng cô của lúc này lại vô cùng tao nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái khó tả, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt mà thận trọng, nào còn vẻ vô lễ như vừa rồi?
Chẳng lẽ vừa rồi đều là cô đang giả vờ để chọc tức ông chủ? Trong lòng Triệu Tuân nảy ra một suy nghĩ vô căn cứ như vậy. Nhưng nhớ lại tính tình của Đường Tĩnh Vân khi anh ta tiếp xúc với cô, lại cảm thấy rất có khả năng!
Triệu Tuân sớm đã đặt phòng riêng ở đây, chỉ cần đi theo phục vụ đến phòng riêng là được. Đường Chí Khiêm giơ tay chọn món, không hề cho Đường Tĩnh Vân cơ hội gọi món. Đợi đến khi nhân viên phục vụ lui xuống, ông ta cười híp mắt nói: "Đợi một lát món ăn được mang lên là có thể ăn, đừng tiết kiệm tiền cho cha."
Đường Tĩnh Vân lười để ý đến ông ta. Cô ngẩng đầu nói với Triệu Tuân: "Mang trà lên, tôi muốn loại Thiết Quan Âm nổi tiếng nhất của An Khê!"
Sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Triệu Tuân. Bản thân là trợ lý thân cận và thư ký của Đường Chí Khiêm, đương nhiên biết được ông chủ thích uống trà Thiết Quan Âm nhất, lại không ngờ Vân tiểu thư cũng thích loại trà này. Rốt cuộc là trùng hợp hay là... duyên phận cha con?
Anh ta thành thật đi lấy dụng cụ pha trà và trà Thiết Quan Âm đến. Hai cha con đang ngầm đấu đá, một người gọi món mình thích ăn, một người gọi trà mình thích uống. Anh ta không muốn bị vạ lây.
Đợi đến khi anh ta cẩn thận mang dụng cụ pha trà và lá trà đến, phát hiện ra hai người này đều bình chân như vại ngồi đối diện nhau. Anh ta lập tức cười nói: "Vân tiểu thư, trà Thiết Quan Âm mà cô cần."
Đường Tĩnh Vân cười híp mắt nhìn anh ta, sau đó bắt đầu pha trà. Động tác của cô rất thuần thục, một loạt động tác làm nóng ấm chén, pha trà đều rất thông thạo, xem ra giống như một loại hưởng thụ thị giác.
Trong mắt Đường Chí Khiêm lóe lên một tia ngạc nhiên lại mình rỡ. Ông ta không ngờ đứa con gái luôn thích chọc tức mình vậy mà còn có tài năng này. Đương nhiên ông ta không biết, kiếp trước Đường Tĩnh Vân vì để làm vui lòng ông ta mà đã bỏ ra không ít công sức. Thứ mà Đường Chí Khiêm thích chính là thứ cô thích. Chỉ là sau này, yêu thích lại biến thành thói quen.
Đường Tĩnh Vân rót trà đã pha xong trong tay vào hai chén nhỏ trước mặt, màu vàng óng ánh, xem ra đặc biệt đẹp mắt. Cô đứng dậy đặt dụng cụ trở về chỗ cũ, đợi đến khi xoay người lại, phát hiện một chén nhỏ khác đã rơi vào trong tay Đường Chí Khiêm. Cô nghiến răng: "Đường Chí Khiêm! Ông khinh người quá đáng!"
Đường Chí Khiêm cúi đầu thổi trà trong chén, nhấp một ngụm, phát ra tiếng thở dài hưởng thụ: "Đứa nhỏ này hẹp hòi quá!"
Đường Tĩnh Vân nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, bản thân nhấp một ngụm trà, hương thơm nồng đậm, vào miệng lại có vị ngọt, vẫn may là trà nghệ vẫn chưa thụt lùi.
Đợi khi nhân viên phục vụ lên món, Đường Tĩnh Vân và Đường Chí Khiêm liền bắt đầu im lặng ăn cơm. Đương nhiên nếu như không có âm thanh đũa của hai người đụng vào nhau, vậy thì càng thêm hài hòa.
Triệu Tuân nhìn hai cha con vẻ mặt khó chịu ăn cơm, ánh mắt không khỏi co rút. Sở thích của hai người này sao lại giống nhau như thế?
C129 -