Chương 43.2: Sự hòa hợp kỳ lạ
"Ơ, lý lẽ hùng hồn như vậy làm gì, làm giống như ông thật sự không có phụ nữ bên ngoài vậy." Đường Tĩnh Vân lặng lẽ thở ra, chậm rãi tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt. Nhưng cũng may sắc mặt cô vốn đã trắng trẻo, nên không bị phát hiện. Kiếp trước cô chết vì tai nạn xe, ít nhiều vẫn còn chút bóng ma tâm lý.
Sự xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Đường Chí Khiêm, ông ta quả thật có nuôi một tình nhân bên ngoài trong một thời gian dài. Nhân tình kia còn sinh cho ông ta một đứa con riêng, tuổi tác không nhỏ hơn Đường Tĩnh Vân là bao. Những chuyện này cũng không hiếm gặp trong xã hội thượng lưu, nhưng nói những chuyện này với con gái của mình như thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Ông ta vẫn cần mặt mũi.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tĩnh Vân, hôm nay sao con lại ở đây? Phỉ thúy vừa được lấy ra khi nảy là của con hay là của người đàn ông bên cạnh con?" Ông ta cau mày, chuyển đề tài. Hôm nay ông ta nhận được lời mời của bạn bè đến tham gia lễ khai mạc đánh cược đá quý này. Lúc rời khỏi không ngờ lại đụng phải Đường Tĩnh Vân.
"Chuyện của tôi không cần Đường tiên sinh can thiệp vào, rốt cuộc là con gái riêng, tương lai cũng không được chia phần gia sản của ông. Ông cũng đừng quản chuyện của tôi." Đường Tĩnh Vân bắt chéo chân, lộ ra vẻ cà lơ phất phơ.
Trong lòng Đường Chí Khiêm khẽ dao động, không tiếp tục hỏi nữa. Ông ta lập tức cau mày, con gái nhà người khác đều đoan trang, nào có dáng vẻ như đứa nhỏ này chứ, động tác có nhìn thế nào cũng mang theo sự vô lại, lập tức nói: "Ngồi có tư thế ngồi, con ra dáng một chút cho cha!"
"Không còn cách nào khác, ai bảo tôi từ nhỏ đã là đứa con riêng có mẹ sinh không có cha dạy chứ."
"Con!" Đường Chí Khiêm nhíu mày, hơi khó thở. Đường Tĩnh Vân cũng không chịu yếu thế, cau mày nhìn Đường Chí Khiêm: "Sao vậy, muốn dạy dỗ tôi sao? Lão già khốn kiếp dạy dỗ đứa nhỏ khốn kiếp?"
Triệu Tuân cẩn thận liếc nhìn hai người phía sau, bất ngờ phát hiện động tác cau mày của Đường Tĩnh Vân và Đường Chí Khiêm rất giống nhau, rõ ràng là từ một khuôn đúc ra. Hơn nữa vẻ mặt phách lối không nhượng bộ kia cũng giống nhau như đúc. Lập tức trong lòng không nhịn được sự cảm thán, Vân tiểu thư này và ông chủ thật sự là giống nhau hơn cả thiếu gia, tiểu thư chính hiệu của nhà họ Đường!
Hơn nữa ở nhà họ Đường, đại thiếu gia và đại tiểu thư đều rất cung kính với ông chủ, nào có gan cãi vã với người uy nghiêm như vậy?
Đường Chí Khiêm nhìn gương mặt giống mình đến tám phần, trong lòng cuối cùng cũng thở dài một hơi, lại bắt đầu tựa vào ghế: "Tĩnh Vân à..."
"Ngưng! Cả đời này cũng đừng dùng giọng điệu dạy dỗ thế hệ sau mà nói chuyện với tôi! Đường Tĩnh Vân tôi đây không chịu nổi!"
"Đứa trẻ này! Con phải chặn họng cha mới được sao!"
"Tốt nhất là nghẹn chết ông! Tôi sẽ mở lòng từ bi mua cho ông một cỗ quan tài!"
"..."
Đường Chí Khiêm đã mất bình tĩnh, ông ta là chủ nhân nhà họ Đường, có ai nhìn thấy ông ta mà không lễ phép nhường ba phần? Đã rất nhiều năm không có ai nói chuyện với ông ta như vậy, nhưng ông ta lại không thể tức giận, lập tức tỏ ra mệt mỏi, nói: "Đứa nhỏ không có lương tâm này, lại đành lòng mua quan tài cho cha sao? Chúng ta đã nói trước rồi mà, không phải gỗ mun thượng hạng thì cha không cần!"
Đường Tĩnh Vân liếc ông ta một cái: "Một quan tài gỗ lim! Ông có muốn hay không!"
"..." Triệu Tuân đã không biết nên phàn nàn điều gì. Cha con hai người ngồi cùng nhau thảo luận sau khi chết sử dụng quan tài chất liệu gì. Đây tuyệt đối là một cặp cha con hiếm thấy. Trước đây tại sao anh ta không phát hiện ra ông chủ nhà mình còn có một mặt hài hước như vậy chứ?
C128 -