Chương 45.3: Món quà của thời gian
"Hết cách rồi, tuổi còn trẻ đã già yếu trước tuổi, cậu tưởng mình tình nguyện sao?" Đường Tĩnh Vân cười nói, ngay khoảnh khắc bước chân vào nơi này, một lần nữa đến những chỗ như này, gợi lên rất nhiều tâm tình khó nói thành lời. Trong lòng cô chất chứa rất nhiều chuyện, nhưng cô không muốn nói cũng không tiện nói. Bí mật to lớn như chuyện cô tái sinh, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
"Đường Tiểu Vân cậu nhớ kỹ cho mình, mình là bạn thân của cậu, Vinh Kiều mình đây mãi mãi đều ủng hộ cậu!" Vinh Kiều không biết bạn thân của mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ấy không phải kẻ ngốc, sự thay đổi to lớn trên người bạn thân cũng không khó phát hiện, chỉ là cô không muốn nói, cô ấy cũng không muốn nhắc mà thôi.
"Ừm, mình biết rồi." Đường Tĩnh Vân cười nói, sau đó xuyên qua cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật phồn hoa bên ngoài, xe cộ đông nghịt, phồn hoa giống như món quà của thời gian.
Nghĩ đến sau này sau khi trở thành chủ nhân của nhà họ Đường, đối mặt mệt mỏi tích tụ theo thời gian, đứng ở nơi cao nhất trong thành phố này, cũng từng nhìn xuống cảnh đêm như vậy, phồn hoa giống như ánh lửa, lại không thể sưởi ấm trái tim cô.
Trái tim cứng rắn tròn trịa của cô bởi sự chạm khắc của năm tháng, giống như một hạt ngọc tròn không nhìn thấy bất kỳ góc cạnh nào. Nhưng nói cho cùng, ngọc thạch dễ vỡ, cho dù có tròn trịa cũng không chịu được sự rèn luyện của năm tháng, cuối cùng cũng có một ngày thịt nát xương tan.
"Đi, đừng ngồi ở đây nữa, chúng ta đi lên sàn nhảy khiêu vũ đi." Vinh Kiều không nhìn nổi thần sắt trong mắt Đường Tĩnh Vân, điều đó sẽ làm cô ấy nhớ lại bà nội đã qua đời của mình. Bà ấy còn trẻ thì để tang cha, trung niên thì để tang chồng, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cha cô ấy khôn lớn, còn phải chống đỡ nhà họ Vinh. Trong mắt bà cụ ấy dày dặn phong sương mà lại nhìn thấu sự đời.
Lúc bà nội của cô ấy qua đời cô ấy chỉ mới có mấy tuổi, nhưng cô ấy thông minh, vẫn luôn ghi nhớ ánh mắt đó, vừa bi ai lại bất đắc dĩ. Nhưng điều lưu lại sau cùng cũng chỉ là nụ cười nhàn nhạt đã bị thời gian xoa dịu và những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.
Đường Tĩnh Vân thu lại vẻ mặt của mình, mỉm cười gật đầu, đứng dậy theo Vinh Kiều lên sàn nhảy. Cô tự do đi chơi bên ngoài nên thường xuyên đến các hộp đêm như thế này, khiêu vũ trên sàn nhảy cũng là chuyện thường tình. Mà Vinh Kiều sinh ra và lớn lên ở Cảng Đô, văn hóa ở đó cởi mở hơn ở Kinh Đô rất nhiều, cô ấy cũng thường đến quán bar, khiêu vũ cũng là chuyện nhỏ.
Hai người đẹp lên sàn nhảy, làm không ít đàn ông đang nhảy múa trong lòng trở nên nóng như lửa. Nhưng khi Đường Tĩnh Vân cau mày liếc nhìn mấy người họ, trong lòng họ cũng không dám có thêm ý nghĩ nào khác. Bởi vì đôi mắt phượng kia quá sắc bén, vẻ mặt lạnh nhạt, động tác thuần thục, vừa nhìn liền biết là người thường lui tới những nơi như thế này.
Mà trên mặt cô lại mang theo vẻ lãnh đạm, đôi mắt phượng lạnh lùng giương lên, cong khóe miệng, trong sự thành thục ổn trọng mang theo kiêng khem chết người, rất khó tưởng tượng cô sẽ nhảy điệu nhảy gợi cảm như vậy.
Trong phòng riêng ở lầu hai, cửa sổ sát sàn cực lớn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo sơ mi màu đen, quần tây phẳng phiu, tôn lên thân hình cường tráng. Anh đang nhìn Đường Tĩnh Vân khiêu vũ trên sàn nhảy, ánh đèn lờ mờ chiếu lên mặt cô, chợt lóe lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc.
Ngay lúc này, "ầm" một tiếng truyền đến, trong đó xen lẫn với tiếng la hét chói tai của phụ nữ và tiếng gào thét của đàn ông.
Đường Tĩnh Vân tai thính mắt tinh, cô nhận ra giọng nói quen thuộc trong sự hỗn tạp kia, dường như là âm thanh của Ngô Tiểu Phi, bạn cùng phòng với cô. Cô không khỏi cau mày, kéo Vinh Kiều ra khỏi sàn nhảy, đi đến nơi xảy ra sự việc.
C135 -