Chương 47.3: Tiền và ân huệ
"Ha ha, lớp trưởng, cậu phải cố gắng lên! Niềm hạnh phúc của cả lớp đều trông cậy vào cậu đấy!" Có một nam sinh cười nói, nụ cười làm đau vết thương trên mặt anh ta nên đã chửi bới, "Chết tiệt! Đám người này ra tay thật độc ác, toàn nhằm vào mặt tôi mà đánh, đau chết mất!"
Lâm Minh dựa vào ghế sô pha, cầm ly nước lên nhấp một ngụm, cười lạnh nói, "Thân ai nấy lo, ngày mai mấy người cứ chờ đó!"
Cùng với những tiếng cười đã làm giảm bớt sự buồn bực vừa rồi, ngược lại nhờ việc cùng nhau hành động như vậy đã làm cho bầu không khí trong lớp trở nên tốt hơn rất nhiều, mọi người buông bỏ suy nghĩ, bắt đầu vui vẻ uống rượu.
Đường Tĩnh Vân đi không quá lâu, rất nhanh cô được một người đàn ông vạm vỡ tiễn xuống, mọi người thấy cô đến đều vô thức nhường đường cho cô, vừa rồi rất nhiều người đã nhìn thấy khí thế đánh đấm dũng mãnh của cô.
"Đường Tĩnh Vân, cô quay lại rồi à?" Lâm Minh nhìn thấy Đường Tĩnh Vân thì cười hỏi.
Đường Tĩnh Vân gật đầu, cô gọi người đàn ông vạm vỡ đang định xoay người rời đi, sau đó mở ví lấy ra một xấp tiền dày cộm đưa cho anh ta, "Số tiền này xem như tiền tôi bồi thường cho quán bar."
"Đường tiểu thư, không cần đâu, Quý gia sẽ không nhận đâu." Người đàn ông vạm vỡ đã đi theo bên cạnh Quý gia nhiều năm, anh ta hiếm khi thấy Quý gia vui vẻ hòa nhã với một tiểu bối như vậy, vì vậy anh ta cũng rất tôn trọng Đường Tĩnh Vân.
Đường Tĩnh Vân cười nói, "Không cần biết Quý gia có chịu nhận hay không, cứ xem như tôi bồi thường cho quán bar này, không thể để Quý gia trả tiền giúp tôi được."
Người đàn ông vạm vỡ im lặng một lúc, sau đó gật đầu nhận lấy, trong lòng anh ta thầm trầm trồ cách hành xử của cô gái này, rất lão luyện và điềm tĩnh, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt này cũng nghĩ rất thấu đáo.
Sau khi người đó rời đi, Đường Tĩnh Vân mới ngồi xuống cạnh Vinh Kiều, những người trong lớp đều kinh ngạc nhìn cô, nếu nhìn không lầm xấp tiền dày cộm khi nãy ít nhất cũng có khoảng ba bốn mươi tờ, đối với rất nhiều sinh viên đây là một số tiền rất lớn! Vừa rồi hơn ba mươi người đến Lai Khách Trai ăn uống nhiều như vậy cũng không bằng số tiền này, nhưng cô lại đưa hết cho đối phương mà chẳng hề chớp mắt!
Suy nghĩ sâu hơn, cô là một cô gái mà lại mang theo nhiều tiền như vậy trên người, chắc chắn thân phận của cô không đơn giản!
Thượng Minh Châu nhìn các bạn cùng lớp đang bị sốc thì cười chế nhạo, "Đường Tĩnh Vân, không nhận ra cô là một người giàu có đấy!"
"Không hẳn vậy," Đường Tĩnh Vân dựa lưng vào ghế sô pha, uể oải trả lời, vừa rồi đánh nhau với đám người đó trông rất dễ dàng, nhưng thật ra cơ thể cô cũng phải gánh vác khá nặng, còn phải đối phó lão cáo già Quý Ngũ gia, bây giờ cô thật sự có hơi mệt mỏi, "Tôi tin Thượng tiểu thư đây cũng bỏ ra được số tiền này, chẳng qua cũng chỉ là số tiền nhỏ, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều chỉ là chuyện nhỏ."
Thượng Minh Châu sững người, cha cô ta cũng từng nói như vậy, nếu có thể thì không được để nợ ân huệ, nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng đừng tiếc tiền. Cô ta nhìn thấy vẻ trầm tư trên mặt Đường Tĩnh Vân thì cảm thấy cô gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đường Tĩnh Vân không có thời gian bận tâm đến đến suy nghĩ của những người có mặt, cô chỉ đang cảm thấy đau đầu về ý tứ trong lời nói của Quý Ngũ gia, quả nhiên là người từng xông pha trong thế giới ngầm, Chu gia và Trần Triệu Tường thì không có gì để lo lắng, chỉ là cô muốn làm ăn một cách quang minh chính đại, không muốn dính líu gì đến những thứ đen tối đó chút nào!
C141 -