Chương 48.1: Lễ chào mừng
Ánh nắng ngoài cửa sổ tỏa ra hương thơm nắng mai, Đường Tĩnh Vân nhìn cây cổ thụ cao chót vót từ cửa sổ lớp học, ngôi trường danh tiếng trăm năm quả nhiên có gốc rễ thâm sâu, giống như gốc cây cao bên ngoài kia, nghe nói nó được trồng khi xây dựng trường, nó chứng kiến sự thăng trầm của Đại học Yến, trải qua bao nhiêu mưa gió, nó vẫn đứng đó.
Gốc cây này không phải loại cây quý hiếm, chỉ là một loại cây xanh bình thường, nhưng một gốc cây bình thường như vậy lại có thể đứng sừng sững dưới mưa gió.
Một ngôi trường danh tiếng cũng như vậy, không cần phải có cơ sở vật chất, trang thiết bị đắt tiền nhưng lại có đội ngũ giảng viên chất lượng và có cốt cách vô cùng cứng cỏi, như vậy cũng đủ để thu hút sinh viên từ khắp nơi đến một ngôi trường trăm năm tuổi, đứng với một góc độ khác, ở bất kỳ một nơi nhỏ nhặt nào cũng có thể thấy được một hương vị khác nhau.
Không ai biết rằng Đường Tĩnh Vân đang suy nghĩ về những điều này, cô đang nghĩ về những điều tinh túy của một ngôi trường danh giá được truyền lại qua trăm năm, cũng như cô đang nghĩ về cách khiến cho thương hiệu công ty ngày càng lớn mạnh hơn. Những người ngồi đây phần lớn là sinh viên, họ chỉ cần chăm chú nghe giáo viên giảng bài rồi an phận hoàn thành bài tập để giành học bổng, đây là nhiệm vụ của họ.
Nhưng Đường Tĩnh Vân khác với những sinh viên trong sáng này, mặc dù từ lúc khai giảng cô đã nỗ lực hòa nhập với cuộc sống vườn trường bình thường, rất trân quý cuộc sống yên bình bây giờ, nhưng tâm thái của cô đã quyết định một số việc.
Tầm mắt có thể chống đỡ cả một thế giới rộng lớn của một con người, nhưng để tạo ra nhiều giá đỡ hơn thì chắc chắn phải có sự quyết tâm và bắt tay vào thực hành.
Cô nhớ lại cuộc gọi của Hà Diên Lăng gọi cho cô hôm qua, giọng điệu của anh ta trong điện thoại rất phấn khích, anh ta đang đàm phán với một công ty nội địa kinh doanh một trung tâm mua sắm lớn ở thành phố Ngân Lâm, có lẽ sắp đàm phán thành công khoản đầu tư mạo hiểm đầu tiên.
Đường Tĩnh Vân cũng thấy rất vui, cô không chỉ vẽ gì cho Hà Diên Lăng, cô muốn thử thách tầm nhìn của anh ta, dù sao nếu phát triển theo kế hoạch của cô, đầu tư vào đá thô sẽ là điểm cốt lõi trong sự nghiệp của cô. Sự đầu tư của cô trong tương lai sẽ thâu tóm được rất nhiều doanh nghiệp, cô sẽ không yên tâm khi giao công ty cho một người không đủ năng lực.
Tuy nhiên, Hà Diên Lăng đã không làm cô thất vọng.
Đường Tĩnh Vân nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, cô đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy một sợi nắng, cô nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ đứng trên đỉnh cao.
"Reng..."
Tiếng chuông tan học vang lên, làm gián đoạn luồng suy nghĩ của Đường Tĩnh Vân, Vinh Kiều dùng cùi chỏ thúc Đường Tĩnh Vân, "Đường Tiểu Vân, vừa rồi cậu suy nghĩ gì mà nhập tâm thế? Giáo sư đã nhìn cậu mấy lần đấy!"
Đường Tĩnh Vân sờ mũi, bất đắc dĩ cười, người đứng lớp vừa rồi là một giáo sư già dạy kinh tế học, họ Thôi, từ sau lần trước cô phát biểu quan điểm của mình về kinh tế trong tương lai trong tiết học của ông ta thì cô đã bị lão già đó nhắm đến.
Khi cán bộ học tập phát bài tập kinh tế nộp lần trước, Đường Tĩnh Vân nhìn thấy trên bài làm của mình một mảng chữ màu đỏ đập vào mắt, cô không khỏi cười khổ, nhìn kỹ thì thấy trên đó viết lời phê bình chi chít, có nơi còn viết "chẳng ra gì cả", "nói bừa", nhưng có một số chỗ được đánh dấu vào trọng điểm cho lời khen, thậm chí còn ghi lại quan điểm của giáo sư Thôi.
Một bài tập kinh tế hơn nghìn chữ, cả mười mấy tờ giấy đều có lời phê, cảm giác như đã được giáo sư Thôi xem và nghiền ngẫm nhiều lần, chữ đỏ chú thích cũng chẳng ít hơn chữ của Đường Tĩnh Vân là bao.
Vinh Kiều cầm lấy bài tập trên tay Đường Tĩnh Vân, không khỏi kêu lên, "Giáo sư Thôi này bị sao vậy? Chậc chậc, nhìn lời phê của thầy ấy viết ra kìa, còn tưởng là đang tranh luận với cậu đấy!"
C142 -