Chương 48.3: Lễ chào mừng
Cô thấy một nam sinh mặc bộ lễ phục bước ra, ánh mắt đầy lo lắng, "Nhân viên nào đã sơ suất như vậy! Sao lại để mảnh lưỡi lam sắc nhọn trên đàn piano vậy?" Anh ta lo sốt vó, "Phải làm sao đây? Trưởng ban Đường là người đệm piano kiêm hợp xướng, đây là tiết mục chính trong buổi lễ chào mừng của chúng ta! Tôi đi đâu tìm người đàn piano giỏi đây?"
Lúc này Đường Vũ San cũng từ phòng diễn tập đi ra với vẻ mặt u ám, tay trái được băng bó qua loa, sắc mặt cô ta lúc này trông cực kỳ khó coi, sâu thẳm trong ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn. Còn có thể là ai nữa? Ngoài con khốn tranh giành tiết mục chính với cô ta thì không ai khác! Cô ta đúng là đã quá bất cẩn, vô tình rơi vào bẫy của cái người đó!
Đường Vũ San biết lần này những người đến dự đều là người trong giới thượng lưu ở Kinh Đô, nên cô ta đã cố gắng hết sức để gây tiếng vang, để lại ấn tượng tốt cho những người đó, việc này chắc chắn sẽ trở thành một số vốn liếng khi cô ta giao lưu với giới thượng lưu trong tương lai.
Nhưng bây giờ một cơ hội tốt như vậy lại bị người khác phá hỏng, dù thường ngày cô ta có giả vờ giỏi đến đâu thì lúc này cũng không khỏi bộc lộ bản chất thật của mình!
"Nếu thật sự không được... nếu không được thì chỉ có thể tìm người thay thế tiết mục này!" Nam sinh bên cạnh dậm chân, bất đắc dĩ nói.
Đường Vũ San không cam lòng, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nam sinh bỗng nhìn thấy Đường Tĩnh Vân đang ngồi nghỉ ở một bên, anh ta vui vẻ nói với Đường Vũ San, "Trưởng ban Đường, cô xem đó có phải là cô gái ngày hôm đó cô giới thiệu không? Chẳng phải cô nói cô ấy chơi piano cũng khá lắm sao? Hay là đổi cô ấy thử xem?"
Đường Vũ San nhìn thấy Đường Tĩnh Vân thì trong lòng có chút không vui, cô ta chỉ tùy tiện bịa ra chuyện Đường Tĩnh Vân có thể chơi piano, cô ta chỉ muốn tìm cái cớ hợp lý để gặp cô và cũng tiện thể truyền bá cái tính kiêu căng của cô. Một đứa con riêng từ nhỏ sống trong gia đình nghèo khổ làm sao có thể biết chơi piano chứ?
Cô ta đang định phản bác thì thấy Đường Tĩnh Vân đứng dậy đi về phía bên này, khóe môi cô hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, "Chà, đây chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Đường sao? Sao lại ra nông nỗi này?" Cô nhìn ngón tay đang bị thương của cô ta với nụ cười nửa miệng, "Cô cũng có ngày bị người khác hãm hại à?"
Sắc mặt Đường Vũ San rất khó coi, cô ta hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mặt đáng thương ghé sát vào tai Đường Tĩnh Vân thì thầm: "Đường Tĩnh Vân, cô đừng đắc ý, trước đó do tôi bận chuẩn bị cho buổi lễ chào mừng, chờ tôi có thời gian, món nợ của chúng ta sẽ từ từ tính sau!"
Giọng điệu cuối cùng của cô ta rất u ám, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi, ngay cả Đường Tĩnh Vân cũng phải khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô ta, nhớ lại kiếp trước cô đã bị khuôn mặt này lừa gạt rất nhiều năm, cơn lửa giận trong lòng liền trỗi dậy.
Cô hừ lạnh một tiếng, "Cũng chỉ là chơi piano thôi, nếu phải kiếm người khác thì chi bằng để tôi đàn cho."
Nói xong cô dẫn đầu đi vào nơi hai người vừa bước ra, rất nhiều sinh viên đang phụ giúp trong này đều ngạc nhiên nhìn Đường Tĩnh Vân, Đường Tĩnh Vân chỉ cười nhạt rồi đi thẳng đến cây đàn piano đắt tiền, nhân viên làm việc chưa kịp phản ứng thì cô đã ngồi trước cây đàn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn.
Khi âm thanh đầu tiên của màn trình diễn vang lên, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả Đường Vũ San và nam sinh bên cạnh vội vàng chạy vào cũng dừng bước.
Đây là một bản nhạc nhẹ, khi những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên phím đàn, có thể cảm nhận được nhịp điệu vui tươi nảy lên, vừa du dương lại mềm mại như một làn gió nhẹ, dễ dàng khơi dậy ký ức sâu thẳm trong lòng mỗi người.
Khi cô đánh xong bản nhạc, mọi người đều đang chìm đắm trong cảnh tượng vừa rồi, chưa kịp định thần lại.
Đường Tĩnh Vân đứng dậy, nở nụ cười nhàn nhạt, "Kỹ năng đánh đàn của tôi thế nào?"
C144 -