Chương 49.1: Ông ta có tội
Đường Tĩnh Vân nở nụ cười lạnh nhạt, lời của cô vừa nói ra, người có mặt đều từ trong hồi ức của mình mà thức tỉnh, không biết do ai dẫn đầu, nhao nhao vỗ tay.
Tài đánh đàn của cô tuyệt đối có thể xưng là số một, tài nghệ có thể có được thông qua nhiều lần luyện tập, nhưng trong tiếng đàn ẩn chứa tình cảm, lại không phải là thứ mà sự siêng năng có thể bù đắp vào. Bản lĩnh này cần một thứ được gọi là thức tỉnh từ bên trong.
Đầu năm nay, 99,99% người đàn piano đều là có tiếng mà không có thần, chỉ có một số ít người có thể làm được điều này, đoán chừng đều có thể được xưng là nghệ sĩ piano.
Quả thực Đường Vũ San đàn piano không tệ, cũng là người nổi bật trong số những người có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu, nhưng ba chữ "nghệ sĩ piano" này cô ta lại chưa đạt tới. Tài nghệ của cô ta quả thực đã dày công tôi luyện, nhưng có như thế nào cũng không theo kịp Đường Tĩnh Vân!
"Hay! Hay!" Trong ánh mắt của nam sinh bên cạnh Đường Vũ San lộ ra sự mừng rỡ, nói với Đường Vũ San: "Hóa ra tài đánh đàn piano của đàn em Đường rất tốt, khó trách lúc đó em lại tiến cử em ấy! Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần tốn công sức đổi tiết mục nữa, trực tiếp để đàn em Đường lên sân khấu là được rồi!"
Lúc này Đường Vũ San mới cảm nhận sâu sắc mùi vị tự mình lấy đá đập chân mình. Trước kia cô ta đã từng tiến cử Đường Tĩnh Vân, vậy thì lúc này cô lên sân khấu cũng đã trở thành lẽ đương nhiên. Có như thế nào cô ta cũng không ngờ đứa nhóc này vậy mà còn có tuyệt chiêu này. Rốt cuộc cô đã luyện như thế nào vậy?
Nhìn thấy Đường Tĩnh Vân nhếch khóe môi, mắt phượng cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt cô ta trở nên nghiêm chỉnh, sau đó liền gật đầu phụ họa: "Nếu đã như vậy, vậy thì để Đường Tĩnh Vân diễn đi!"
Không ai biết trong lòng cô ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, cơ hội mà mình và Từ Nhã Lệ tranh giành lâu như vậy, lại bị đứa nhóc này chiếm mất, nói ra thật là một chuyện cười! Chẳng qua chợt nghĩ đến, cũng may không để cho đứa kỹ nữ Từ Nhã Lệ kia chiếm lợi, trong lòng lập tức thoải mái không ít.
"Đàn em Đường, tôi tên Ngụy Liễu. Hôm nay có một tiết mục diễn tấu piano áp chót, phải nhờ em và một vị khách thần bí cùng biểu diễn. Em đệm đàn piano và đồng ca." Ngụy Liễu nhanh chóng giới thiệu trình tự tiết mục biểu diễn với Đường Tĩnh Vân, trong lời nói cũng chứa không ít sự khách sáo, không còn sự kiêu ngạo như ngày hôm đó cùng Đường Vũ San đến ký túc xá của cô nữa.
Đường Tĩnh Vân cau mày:" Đồng ca? Là ca khúc nào? Bài hát tôi biết không nhiều, hơn nữa còn phải đệm đàn, chuyện này không dễ dàng gì."
Đã từng nghe Vinh Kiều giải thích, cô cũng biết tính quan trọng của tiệc chào mừng này. Nếu như tiếc mục này xảy ra sai sót gì, chính là mất mặt cả trường đại học Yến.
Ngụy Liễu cũng kịp phản ứng lại, vội vàng giới thiệu: "Vị khách quý thần bí mà chúng ta mời là nhân vật được mọi người yêu mến, với danh xưng là tiểu thiên vương Trịnh Hưng Ngôn. Anh ta đang trên đường đến đây, ca khúc dự kiến ban đầu là như vậy, không biết có thể điều chỉnh với anh ta hay không.
Đường Tĩnh Vân gật đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên. Đây quả thật không hổ là trường học trăm năm, còn mời được khách quý diễn tiết mục áp chót là nhân vật mang cấp bậc tiểu thiên vương. Cô có chút ấn tượng với Trịnh Hưng Ngôn, đó cũng là nhân vật cực kỳ hot một thời, quả nhiên là nền tảng sâu sắc.
Cô bên này đã xác nhận, Ngụy Liễu vội vàng đi liên lạc với đoàn đội của Trịnh Hưng Ngôn bên kia. Suy cho cùng trước khi biểu diễn lại thay người, dù sao cũng nên giải thích rõ ràng với đối phương.
Nhân viên công tác ở đây cũng bắt đầu bận việc của mình, Đường Tĩnh Vân khoanh tay, đứng dựa vào cây đàn piano ba chân phía sau, nở nụ cười nhạt nhìn Đường Vũ San ở đối diện: "Chậc chậc, bị người khác chơi đểu rồi à? Có phải rất khó chịu hay không? Cô dự định đi tìm người ta báo thù sao?" Sau đó cô lại cười nói: "Cô nói xem, cả ngày cô đều mang bộ mặt yếu đuối này không mệt sao? Tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi!"
C145 -