Chương 100: Chuyện Cũ Của Từ Thi
Tháng mười hai ở Lục Thành, nhiệt độ đã giảm xuống không độ.
Từ Thi vân đang ngồi ở nơi hẻo lánh cuối phòng, trên người mặc chiếc áo lông khi bữa Lục Dương đưa cho nàng, Lục Dương cũng mặc áo lông, hai người một vàng một đen, nhìn qua giống như áo đôi.
"Làm sao hôm nay ngươi đi học?"
Từ Thi nhỏ giọng mở miệng.
"Đương nhiên là tới thăm ngươi một chút rồi."Lục Dương mở miệng ba hoa, bản lĩnh của Đường học tỷ kia không tệ, biến hóa Từ Thi càng ngày càng tốt hơn rồi.
Thảm kịch kia sẽ không xảy ra.
Lục Dương tâm tình rất tốt, mình lại làm được một việc thiện.
"Bạn học Tiểu Từ, có thể kể chuyện xưa của ngươi không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua bục giảng, lão sư như trước vẫn tụng kinh vạn ngữ, nước bọt bay tứ tung, ánh mắt thủy chung vẫn đặt ở trên bảng, cũng không một lần nhìn xuống dưới.
"Ta...Ta không có chuyện xưa."
Từ Thi không biết Lục Dương muốn hỏi chuyện gì.
"Ai nói ngươi không có."
Tay Lục Dương ở phía dưới bàn lặng lẽ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Từ Thi, nói ra: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi vì sao lại nhát gan như vậy, không dám nói chuyện với những người khác."
Từ Thi muốn rút tay mình ra, nhưng không rút được, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, phát hiện cũng không có người nào chú ý, mới thở dài một hơi.
"Ta cũng không biết tại sao, chắc là do sự kiện hồi tiểu học."
"Năm ta học lớp ba, có một nam sinh nghịch ngợm đặt sâu róm vào hộp bàn dọa ta sợ, ta liền về nói cho mẹ mình biết."
"Sau đó thì sao?"
Lục Dương hỏi.
"Mẹ ta lên trường học, mắng nam sinh kia một trận dữ tợn, về sau các bạn học đều nghị luận ở sau lưng ta."
"Nam sinh kia liền uy hiếp mọi người, không cho phép mọi người chơi đùa với ta, mỗi lần đến phiên ta trực nhật, hắn liền căn phòng trở nên thiệt bẩn."
"Còn có một lần, có một bạn học ở lại giúp ta quét dọn, còn bị hắn đánh cho một trận."
"Người không nói với thầy giáo sao.?" Lục Dương hỏi.
"Ta nói rồi."
Khuôn mặt Từ Thi nhăn nhó.
"Lão sư nói đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải chuyện gì cũng phải nói cho giáo viên biết cả."
"Lão sư này quả thật là đáng hận đó."
Lục Dương tức giận không thôi.
Nhưng hắn cũng biết, đoán chừng là mẹ Từ Thi đi lên nhà trường náo một trần, làm liên lụy đến lao sư kia, dẫn đến người ta ghi hận.
"Ta sợ mẹ mình lại lên trường học náo thêm, nên không dám kể cho mẹ mình biết, từ đó về sau, ở trong lớp, không có ai chơi chung với ta."
"Ngươi đúng là một cô nhóc đáng thương."
Lục Dương nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé Từ Thi.
Hắn hung hăn nói: "Ngươi yên tâm, nếu ta gặp lại nam sinh kia, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt."
"Không cần đâu."
Khóe miệng Từ Thi hơi cong lên.
"Thời điểm lên cấp 3, hắn ra ngoài trường đánh nhau, bị người ta đánh gãy chân rồi, hiện tại chỉ có thể đi xe lăn thôi."
Lục Dương nghiêm túc đánh giá Từ Thi.
"Người vừa cười phải không?"
"Không có."
"Có, đoạn ngươi nói hắn bị gãy chân."
Lục Dương vô cùng khẳng định.
"Không có mà." Từ Thi lắc đầu.
"Ngươi không phải âm thầm nguyền rủa hắn đấy chứ." Lục Dương có chút khó tin hỏi.
Từ Thi cúi đầu, không nói lời nào, nét mặt của nàng chuyển thành màu đỏ, từ đó có thể nhìn ra, nàng bị Lục Dương đoán trúng rồi.
Xong rồi.
Tạo hình nhân vật bị sụp đổ rồi.
Lục Dương lặng lẽ buông tay, nghĩ thầm về sau đối xử nàng tốt hơn một tí.
Biết những điều này, Lục Dương không còn thắc mắc chuyện gì xảy ra với Từ Thi nữa.
Mới học cấp ba, đã bị cả lớp tẩy chay, còn bị lão sư ghi hận, có thể nghĩ đến, chuyện này đã gây tổn thương bao nhiêu cho nàng.
Từ nhỏ đã bị gieo xuống hạt giống cô độc, từ đó về sau liền bắt đầu nảy mầm, cuối cùng lên đại học liền trở trành cây đại thụ, nuốt chửng luôn cuộc đời của nàng.
"Tiểu Từ, ta đối với ngươi rất tốt phải không."
"Ừ."
Từ Thi gật đầu.
"Thế ngươi sẽ không nguyền rủa ta chứ."
"Ừ."
Từ Thi cuối cùng không dám ngẩng lên.
Nghe nói như vậy, Lục Dương thở dài một hơi, còn nói thêm: "Hai tuần nữa là đến tết Tây rồi, lúc đó trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, ngươi sẽ tham gia tiếc mục với ta chứ."
"Không...Không được."
Từ Thi lắc đầu như trông lúc lắc.
Lục Dương nghiêm mặt: "Ngươi quên Đường học tỷ nói như thế nào rồi sao? Ngươi nhất định phải mở rộng tấm lòng của mình, ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình."
"Nhớ lại thời điểm khai giảng đi, ngươi hai lần bị khó xử, đều sắp không phải sắp khóc sao? Ngươi không muốn rửa sạch hổ thẹn lúc trước à, phải cho bọn họ biết, cái gì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn sao?"
Lục Dương cô vũ nàng.
Từ Thi như thể bị thuyết phục, nàng nhìn Lục Dương cẩn thận hỏi: "Cùng một chỗ với ngươi sao?"
"Đúng vậy."
Lục Dương gật đầu.
Làm cho Từ Thi lên sân khấu, đây cũng là một liều thuốc thử quá mạnh rồi.
"Cái này... Được rồi."
Do dự một chút, Từ Thi dường như đã đưa ra một quyết định lớn.
"Vậy thì chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi tối tập luyện nha."Nói xong cũng mặc kệ Từ Thi có đồng ý hay không, thừa dịp lão sư không chú ý, hắn lại cong người chuồn ra ngoài.
Nhìn Lục Dương giống như con tôm đang rời khỏi phòng.
Từ Thi lấy ra chiếc bút máy, ở trên tờ giấy vẽ vẽ, rất nhanh, một bức tranh phác họa đơn giản liền được vẽ ra, hình ảnh như đúc bộ dạng khi nãy của Lục Dương.
Nhìn chằm chằm vào hình vẽ, Từ Thi nhìn rất lâu, khóe miệng ngoặt thành một đường cong.
Từ phòng học đi ra.
Lục Dương lại bò lên hai tầng nữa, đến phòng sinh hoạt ở tầng năm.
Nơi này chính là nơi Trần Thu Nguyệt dùng để luyện tập.
Trong phòng sinh hoạt có rất nhiều người, đều là những gương mặt trẻ tuổi, Trần Thu Nguyệt cũng ở trong số đó.
"Lục Dương, ngươi đến rồi."
Nhìn thấy Lục Dương vào cửa, Trần Thu Nguyệt liền chạy tới đón, giới thiệu nói :"Đây là Lục Dương, chính là khúc thần trong khoa máy tính."
Nhừng người khác đều mỉm cười, coi như chào hỏi.
Chỉ có một người sắc mặt không tốt.
Chính là nam sinh vừa rồi đứng ở bên cạnh Trần Thu Nguyệt, đúng là tuổi trẻ, trong lòng nghĩ như thế nào, thì trên mặt biểu lộ như vậy.
Nhìn dáng vẻ của hắn, là biết hắn có ý tưởng với Trần Thu Nguyệt rồi.
Mẹ kiếp.
Dám đánh chủ ý lên đầu nữ nhân nhà ta.
"Ngươi kia là ai."
Lục Dương nhìn lươt qua nam sinh kia.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn nam sinh kia, nói: "Tiết Hải Tường, sinh viên năm hai, là bộ trưởng bộ ngoại giao của khoa máy tính chúng ta."
"Bộ ngoại giao."
Lục Dương cũng không có ý định chào hỏi, vừa cười vừa nói: "Việc chuẩn bị tiết mục không phải của bên bộ phận tổ chức sự kiên sao? Bộ ngoại giao tới đây xem náo nhiệt làm gì?"
"Vị bạn học này, lời nói của ngươi có ý gì, không có chúng ta bên ngoài lôi kéo tài trợ, mượn phòng học của nhà trường làm nơi luyện tập, thì lấy đâu ra kinh phí mà biểu diễn? lấy chỗ nào mà luyện tập?"
Tiết Hải Tường ghi chữ bất mãn ở trên mặt.
Một sinh viên mới vào như ngươi, còn bày đặt chất vấn ta? Có tin ta cho ngươi khỏi lăn lộn ở trong trường học không?
Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn sang bên này.
Bọn hắn đều không nghĩ tới, tân sinh mới vào trường này, đã có gan đối mặt với bộ trưởng bộ ngoai giao rồi.
Trần Thu Nguyệt thủy chung vẫn mang dáng vẻ tươi cười, không có đi điều giải, nàng rất rõ ràng, sự tình thế này, bản thân của nàng không đảm đương nổi.
"À, thế do ta nhớ nhầm rồi, đây không phải là buổi tiệc của nhà trường tổ chức, mà do chúng ta làm à?" Lục Dương nhìn Trần Thu Nguyệt hỏi :"Phải không."
"Không phải, do nhà trường tổ chức."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
Lục Dương nhìn Tiết Hải Tường: "Hội sinh viên còn chưa cử người đến đây quản, ngươi tính là cái quái gì mà tới đây tham giao nào nhiệt chứ."
"Ngươi..."
Tiếu Hải Tường tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay nắm chặt nắm đấm, hắn muốn tiến lên, nhưng lại cưỡng ép nhẫn nhịn, bộ dạng hổn hển của hắn giống như tên hề.