Chương 101: Thật Giả Lẫn Lộn
Khoa máy tính tổng cộng có ba tiết mục.
Một cái là mãn biểu diễn ngôn ngữ ký hiệu trái tim của ngươi câm, một cái là mãn biểu vũ đạo 'Bá vương biệt Cơ', do mười mầy người biểu diễn, chỉ có Lục Dương là một người lên biểu diễn một ca khúc.
"Ta đã báo danh giúp ngươi rồi."
Trần Thu Nguyệt lặng lẽ đi đến bên cạch Lục Dương.
Giật giật tay áo của hắn.
"Ngươi đừng có mà giận."
"Ta giận cái gì chứ." Lục Dương nhìn Tiết Hải Tường, lạnh lùng nói: "Chỉ là một thằng Nhị Hóa, đáng giá để ta tức giận sao?"
Lục Dương lắc đầu.
Ánh mắt của Trần Thu Nguyệt rất cao đấy, chắc chắn nàng sẽ không vừa ý loại này.
Nhìn Lục Dương không tức giận, Trần Thu Nguyệt phàn nàn nói: "Hắn là học trưởng, không phải muốn đuổi là đuổi, ta cũng không có biện pháp nào hết."
"Không cần để ý tới hắn."
Lục Dương không thèm để ý chút nào.
Tiết Hải Tường nhìn thấy Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt thầm thì, sắc mặt nhanh chóng đổi thành màu đen, vừa lúc đó, ngoài cửa lại có một người đi tới."
"Học trưởng Khương Minh."
Nhìn thấy người đang đi đến, ánh mắt Tiết Hải Tường sáng lên, bước nhanh tới.
Lục Dương nhìn thấy người đang đi đến thì có chút kinh ngạc, cái này không phải học trưởng khi bữa ngồi chơi LOL trong văn phòng công ty của Lý Triết Viễn sao? Chính là người thúc giục hắn nhanh lên đó.
Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Hắn là sinh viên năm ba của khoa y học, cũng là bộ trưởng bộ tuyên truyền của hội sinh viên, lần này đi qua, đoán chứng là đến kiểm tra công tác của chúng ta."
Trần Thu Nguyệt có chút khẩn trương.
Chứng kiến Tiết Hải Tường tiếp cận đi qua, có chút lo lắng đối phương sẽ nói xấu về mình.
"Tiết Hải Tường, ngươi cũng ở đây à."
Khương Minh chào hỏi, hắn cũng không chú ý đến Lục Dương.
"Đúng vậy học trưởng, ta là bộ trưởng bộ ngoại giao, Trần Thu Nguyệt chỉ là tân sinh mới nhập học, buổi tiệc quan trọng thế này, ta không qua đây kiểm tra sao được."
Tiết Hải Tường liền đem thân phận của mình hạ thấp vài phần, nịnh bợ nói.
Một bên là hội sinh viên của trường, một bên chỉ là bộ phân ngoại giao của khoa, không thể so sánh được.
Hắn hiện tại mới năm 2.
Nếu như muốn vào hội sinh viên, còn cần những người như Khương Minh đồng ý mới được.
Khương Minh nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Có lòng là tốt rồi, khoa của ngươi chuẩn bị tiết mục đến đâu rồi? Nếu như chuẩn bị xong, thì gấp rút thời gian tập luyện đi cho rồi."
"Chuẩn bị xong rồi, nhưng mà..."
Tiết Hải Tường lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Có ý gì?" Khương Minh nhíu mày.
Tiết Hải Tưởng nói ra: "Chúng tôi chuẩn bị tổng cộng là ba tiết mục, trong đó có hai tiếc mục lựa chọn từ trước là vũ đạo, còn một cái còn lại là thật giả lẫn lộn."
"Tiết Hải Tường, buổi tiệc có mấy ngàn người đi xem, trong đó còn có cả lãnh đạo của trường học, ngươi vậy mà dám mang tiết mục kém cỏi đi lên?" Thanh âm của Khương Minh nghiêm khắc hơn vài phần.
Tiết Hải Tường vội giải thích: "Học trưởng, cái này không có quan hệ với ta, khoa máy tính hàng năm chỉ có hai tiếc mục, năm nay ý định cũng thế, nhưng không biết từ đâu phó bộ trưởng Trần Thu Nguyệt lại muốn thêm một tiếc mục đơn ca, ta căn bản cũng mới biết chuyện này."
"Như vậy làm sao được? Tiết mục này nếu biểu diễn kém cỏi sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy phản cảm thì sao? Nhất định phải hủy bỏ tiết mục này."
Khương Minh chém đinh chặt sắt nói.
"Tiết Hải Tường, ngươi nói tiết mục nào biểu diễn kém cỏi đâu."
Trần Thu Nguyệt nghe được hai người đối thoại, khuôn mặt trứng ngỗng trở nên tức giận, Tiết Hải Tường đúng là tiểu nhân hèn hạ, vậy mà trước đầy nàng không nhận ra.
Tiết Hải Tường hừ một tiếng: "Chính là tiết mục ca hát của người này."
Tiết Hải Tường chỉ vào Lục Dương.
Khương Minh nhìn về phía Tiết Hải Tường chỉ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.
Lần trước sau khi Lục Dương rời đi, hắn hối hận không thôi, bản thân không nên nghe lời cái tên chết tiệt Lý Triết Viễn, thiếu chút nữa thì đắc tội với ông chủ có tiền, đặc biệt là mối quan hệ thân thiết giữa Lục Dương cùng thầy Hoàng, nếu Lục Dương nói vài câu với Hoàng lão sư, chỉ sợ bọn hắn sẽ đuổi ra khỏi văn phòng mất, dù sao văn phòng đó cũng do nhà trường tài trợ.
Khương Minh vội vàng tiến lên, nắm tay, nói ra: "Lần trước học đệ có việc đi gấp, ta không kịp thời tâm sự một phen, buổi trưa hôm nay ta làm chủ, muốn mời học đệ đến Tây Môn ăn một bữa."
Lục Dương khách khí nói ra: "Cái này không cần đâu, nếu Khương học trưởng có thời gian, ta qua văn phòng học trưởng uống chút trà là được."
Sắc mặt Khương Minh vui mừng, xem ra Lục Dương cũng không phải người khó nói chuyện, đã có những lời này, coi như được thành công một nửa rồi.
Chỉ cần lúc đấy không có Lý Triết Viễn là được.
"Không biết hôm nay ngươi tới đây làm gì? A, Trần bộ trường là bạn gái của ngươi à, quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."
Khương Minh rõ ràng là một ngươi tinh ý, nhìn hai người ở cạnh nhau lên khen ngợi một câu.
Lục Dương cười cười xấu hổ, nói: "Ta tới đây để chuẩn bị tiếc mục cho buổi tiệc của trường."
"Ngươi cũng biểu diễn sao, vậy thì tốt quá, ta nhất định sẽ tới xem ngươi biểu diễn." Khương Minh nghe xong liền vui vẻ, đây không phải cơ hội để kéo gần thêm mối quan hệ sao?
Lục Dương thở dài: "Đáng tiếc a, có lẽ ta không được biểu diễn rồi, vừa rồi có người nói tiết mục của ta thật giả lẫn lộn, nên bị hủy đi."
Nói xong, hắn còn liếc Tiết Hải Tường.
Tiết Hải Tường đã sớm bối rối.
Tình huống gì vậy?
Hắn không nghĩ tới Khương Minh lại nhận thức được Lục Dương, nhìn bộ dạng của hai người rất quen thuộc.
Nhìn thấy Khương Minh nhiệt tình như vậy, Tiết Hải Tường đã biết nước cờ này mình đi sai rồi.
Khương Minh trong lòng thầm mắng Tiết Hải Tường ngu ngốc.
Hắn lập tức nghiêm mặt nói ra: "Tiết Hải Tường, ngươi vừa rồi nói hưu nói vượn gì vậy, tay của ngươi cũng quá dài rồi đi, đến việc của hội sinh viên mà ngươi cũng dám quản hã."
Tiết Hải Tường sắc mặt đỏ bừng, hắn nghiến răng nói ra.
"Xin lỗi, ta sai rồi, ta đi ngay bây giờ đây."
Nghe được Tiết Hải Tường xin lỗi, Khương Minh mới lên tiếng: "Lục Dương ngươi cứ yên tâm, tiết mục này ta sẽ tự mình báo lên, cho dù Thiên Vương lão tử cũng không thể cản được, tiết mục tối đó, ta nhất định sẽ tới xem."
"Vậy thì đành cảm ơn học trưởng rồi."
Vừa rồi ngươi cũng không nói như vậy mà, trong lòng Lục Dương nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu cười.
Khương Minh viết ba tiết mục lên vở, sau đó chào Lục Dương một tiếng rồi rời đi.
Đợi đến lúc hắn rời đi, Trần Thu Nguyệt mới kéo Lục Dương qua một bên, sắc mặt tỏ ra quái dị: "Ạnh làm sao quen được Khương Minh."
"Sao, sùng bái anh à?" Lục Dương tủm tìm nhìn nang.
Trần Thu Nguyệt ôm lấy cổ Lục Dương, ở trên mặt hôn một cái: "Vẫn là nam nhân của ta lợi hại, hội học sinh vẫn phải nhìn sắc mặt anh làm việc."
"Còn có người ở đây? Không tốt lắm."
Lục Dương nhỏ giọng nói.
"Ngươi muốn làm gì."
"Đi phòng học khác đi."
Tầng năm có rất nhiều phòng trống, hai người tìm một cái phòng trống không, lặng lẽ đi vào.
....
Một lát sau.
Lữ Tiểu Vũ gọi tới, nói Lục Dương tới công ty một chuyến, bọn Trần Dư đã làm xong mấy chap đầu tiền của manga
Lục Dương đi tới công ty.
Thời gian vài ngày, công ty đã biến hóa rất lớn.
Bốn phía đã bày thêm không ít cây xanh, còn vách tường thì dán đầy những tấm áp-phích xinh đẹp.
Nhi qua rất có khí tức văn hóa.
Trong giá sách đặt đủ mọi loại sạch, quầy đồ ăn vặt cũng bày đặt chỉnh tề.
Ánh đèn thì trở nên nhu hòa không ít, tuyệt đối không sáng như lúc ban đầu.
Lúc này mới giống một công ty giải trí, Lục Dương đối với biến hóa này thì rất hài lòng.
Lữ Tiểu Vũ mang theo Lục Dương đi vào phòng tài vụ, nói ra :"Ta muốn giới thiệu một số nhân viên mới cho ngươi quen biết."