Chương 103: Hoa Hồng Môi Giới
"Umm, Cũng đúng."
Lúc Dương nhìn qua chiếc áo phình lên của Lâm Viện Viện, tán đồng với lời nói của nàng.
Lâm Viện Viện tức giận bị giày vò.
"Sắc lang, ngươi nhìn ở đâu vậy hả?"
"Chớ tự mình đa tình, xin lỗi, ta không thích tiểu hài tử?" Lục Dương cười tủm tỉm chạy đến bên tay khác Tống Giai, không để ý tới con tiểu cọp này nữa.
Trên đường đi, Lâm Viện Viện lí ríu không thôi, phàn nàn Lục Dương mặt dày đi ăn chực của con gái, Lục Dương coi lời nàng là rắm thúi, không chút nào để ở trong lòng.
Ba người rất nhanh đi đến một nhà hàng lẩu ở Tây Môn.
Nhà hàng này chắc là mới khai trương gần đây.
Dù sao khu vực này cũng nằm ở bên ngoài, bên cạnh vẫn chưa có cửa hàng nào vào thuê, nhưng mà Lục Dương biết rõ, ánh mắt của lão bản cửa hàng này không tệ, chỉ một hai năm nữa thôi, khu vực này chính là nơi náo nhiệt nhất ở Tây Môn, nếu bây giờ thuê sớm, tiền thuê có thể rẻ đi không ít.
"Vào quán này đi."
Tống Giai do dự một chút nói ra.
Nhà hàng ở Tây Môn chỗ nào nàng cũng đều ăn thử qua một lần, chỉ có cửa hàng mới mở này là chưa nếm qua mùi vị.
"Được."
Lục Dương cũng không quan tâm những việc này, chỉ cần có đồ ăn nhét đầy bao tử là được.
Kỳ thật hắn cũng không thích ăn lẩu lắm, chủ yếu là do mùi vị của nó chẳng ra làm sao cả, với số tiền ăn lâu không bằng mua mấy cân thịt bò về, tẩm ướp gia vị mấy canh giờ, rồi đem lên nướng thì ngon hết sảy.
Trọng tiệm chỉ có một bàn khách nhân.
Ba người đi vào, lão bản liền nhiệt tình dặn dò.
"Các ngươi có ăn cay không?"
Tống Giải chủ yếu là hỏi Lục Dương, còn phần Lâm Viện Viện không thích ăn cay thì nàng biết rồi.
"Ta không ăn."
Lâm Viện Viện lắc đầu.
"Ngươi thì sao?"
Tống Giai nhìn Lục Dương.
"Ta thích ăn lẩu cay." Lục Dương khiêu khích nhìn Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện bĩu môi nói ra: "Lục Dương, ngươi một chút phong độ của quân tử cũng không có, không thể nhường cho ta được soa?"
"Phong độ quân tử là gì? Ăn được không?" Lục Dương bĩnh tĩnh nói.
"Tức chết ta rồi."
Lâm Viện Viện ôm cánh tay Tống Giai, xó lá nói: "Giai Giai tỷ, ăn cay sẽ bị nôi mụn, tỷ đừng có mà ăn cay."
"Khục khục, kỳ thật tiệm chúng ta có nổi lầu uyên ương."
Một nhân viên phục vụ nhịn không được lên tiếng.
Hai người này, thật giống một đôi oan gia? Còn có một vấn đề làm hắn mê mang, ba người này rốt cuộc quan hệ thế nào.
"Được, lấy nồi uyên ương đi." Tống Giai giải quyết dứt khoát, hóa giải mẫu thuẫn ăn cay hay không ăn cay.
Nồi lẩu rất nhanh liền được mang lên.
Lâm Viện Viện không nói gì, ba ngươi chuyên tâm dùng cơm.
Ăn hơn một tiếng đồng hồ.
Đem một bàn thức ăn đều nhét sạch vào bụng, Tống Giai mới vuốt bụng mình, nói ra: "Ăn no quá rồi..."
Lúc này, Lục Dương cùng Lâm Viện Viện đã sơm buông đũa xuống.
Tính tiền đi ra ngoài.
Lục Dương nhìn đại lý trung gian cách đó không xa, nói ra:"Các ngươi về trước đi, ta còn có chút việc còn phải xử lý."
"Làm gì? Chắc là gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ trên tấm thiếp rồi." Lâm Viện Viện hừ một tiếng.
"Ngươi có ý gì?"
Lục Dương không hiểu.
"Ừ, Giả bộ?, ngươi cứ giả bộ tiếp đi." Lâm Viện Viện chu miệng, rõ ràng chính là bộ dạng khinh bỉ.
"Được rồi, mặc kệ ngươi."
Lục Dương cảm thấy nha đầu này có quá nhiều tật xấu, hơn nữa còn bệnh vô cùng nặng, ban ngày mà đã bắt đầu nói mớ rồi.
Đưa mắt nhìn Tống Giai rời đi, Lục Dương đi tới địa ốc.
"Tiên sinh, ngươi muốn mua phòng sao?"
Mới đi đến cửa, Lục Dương thiếu chút nữa đụng vào một người đang cầm truyền đơn đi ra, sau đó, hắn mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, ta có ý định mua một căn, tới đây xem một chút."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Người trẻ tuổi tỏ ra hứng thú, hắn ngược lại không vì Lục Dương còn trẻ mà khinh thường.
Hắn rất nhiệt tình nói: "Đến đây, đến đây, hai chúng ta qua bên này trò chuyện."
Đi vào trong tiệm.
Đem Lục Dương an bài tại phòng tiếp khách, người trẻ tuổi lại bưng tới một chén trà, thuận tiên đem truyền đơn đặt lên bàn làm việc của mình.
Đem nước đặt ở trước mặt Lục Dương, người trẻ tuổi lấy ra một tấm danh thiếp, nói ra: "Đây là danh thiếp của ta."
Lục Dương nhìn nhìn.
Trên danh thiếp in một hàng chữ công ty mua giới bất động sản IKEA, Từ Phượng Niên, chức vụ quản lý khách hàng.
Nhìn vậy, Lục Dương biết rõ, cái gọi là quản lý, thật ra cũng chỉ là người làm công, mục đích tự nhiên là để khách hàng tin tưởng, một công ty bất động sản có chín người, trong đó đã có tám người gọi là quản lý rồi, người còn lại chắc là ông chủ.
Nhưng cái tên này...
Sắc mặt Lục Dương trở nên cổ quái.
"Làm sao vậy, có gì không đúng sao?" Từ Phượng Niên có chút khó hiểu
Lục Dương cũng không nói gì, chờ hai năm sau, quyển tiếu thuyết kia xuất bản, ngươi liền biết tên mình có vấn đề hay không.
(Chắc tác giả nói Từ Phượng Niên trong tiểu thuyết Tuyết Trung Hãn Đao Hành)
Từ Phượng Niên hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngươi họ gì."
"Ta họ Lục."
"Lục tiên sinh khỏe, ngài có xem trọng phòng nào chưa." Từ Phượng Niên hỏi.
Lục Dương đổi tay cầm chén, xoa nhẹ thân ly để tay bớt lạnh, hắn nói ra: "Ta không mua phòng sang tay, ta mua phòng mới."
Hắn chỉ chỉ lên đỉnh đầu, nói ra: "Chắc là các ngươi có mối quan hệ với Evergrande Group phải không."
Tập đoàn Evergrade.
Là công ty sở hữu nhiều bất động lớn nhất gần trường đại học công nghệ Hà Đông, giá cả cũng không hề rẻ, hiện tại đã là năm sáu nghìn một mét vuông, chờ vài năm sau, giá cả còn có thể tăng lên thêm mấy lần.
Phòng ở nơi đây không tệ, chất lượng lại tốt, tương lai lại có tàu điệm ngầm ở bên cạch, Evergrade chắc là có quan hệ với đại lý này, mua ở chỗ này sẽ rẻ hơn bên ngoài không ít.
"Lục tiên sinh, ngài tìm đúng chỗ rồi, nếu ngài mua nhà của tập đoàn Evergrade ở đây, sẽ tiện nghi hơn là ở các cửa hàng mua giới khác.
Tứ Phượng Niên kích động không thôi.
Hắn nhận ra, người trẻ tuổi này thật sự có ý định mua nhà.
Làm tiêu thụ lâu vậy rồi, hắn vẫn rất có ánh mắt nhìn người.
Lục Dương cười cười không nói, hắn biết rõ Từ Phượng Niên cũng không có gạt người, hiện tại bán nhà cũng không phải việc dễ, nếu hắn bán được một căn sẽ được thưởng hoa hồng không ít, chủ yếu là thời điểm chia hòa hông, Từ Phượng Niên sẽ có thể chia cho hắn được bao nhiêu, nến biết, bán được một căn nhà cũng thu được mấy vạn hoa hồng lót tay rồi.
"Giá nhà thì ta cũng đại khái biết rồi, ta muốn biết, nếu bạn được nhà? thì ngươi sẽ chia cho ta bao nhiêu phần trăm hoa hồng, nếu hợp lý thì chúng ta có thể hợp tác."
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lục Dương, Từ Phượng Niên biết rõ, người trẻ tuổi này nhất định đã tìm hiểu qua, hắn chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn nói :"Nếu bán được một căn phòng nhỏ thì có thể nhận được từ ba đến năm vạn tệ, còn việc chia một nửa còn lại cho ngài thì cần phải bàn bạc với ông chủ , điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành mọi thủ tục mua nhà, nếu cần thì ngài có thể trả trước năm mười phân trăm, phần còn lại trả trong 3-10 năm cũng được."
Lục Dương tủm tỉm nhìn Từ Phượng Niên, nói thêm một câu:" Không cần, ta trả một lần."
Từ Phượng Niên do dự nói ra: "Việc này ta còn cần báo cáo với ông chủ, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả."
"Được."
Lục Dương cầm lấy bút viết xuống số điện thoại của mình, sau đó đứng dậy, nói ra : "Các ngươi thảo luận xong rồi thì có thể gọi cho ta biết là được, ta muốn một căn phòng phải trang trí thật đẹp."
"Lục tiên sinh đi thong thả."
Từ Phượng Niên một mực đưa đến ngoài cửa, đợi khi Lục Dương khuất bóng, hắn mới trở lại văn phòng.
"Tiểu Từ, thế nào, mua phòng mới hay mua phòng cũ."
Một đồng nghiệp mặc âu phục ngẩng đầu hỏi.
"Phòng mới, không sai biệt lắm đã bàn bạc xong." Từ Phương trả lời, hướng về phía phòng làm việc của lão bản đi tới.
"Nhanh như vậy mà đã deal xong?"
Nghe được Từ Phượng Niên nói, mấy người trong văn phòng đều lộ ánh mắt hâm mộ, nói như vậy thì khẳng định mọi chuyện đã xong.