Chương 102: Tuyết Đầu Mùa
Hai ngày nay Lữ Tiểu Vũ đã tuyển được mấy người.
Trong đó có hai người của phòng tài vụ, một nữ sinh tổ chức hoạt động, với một nhân viên lập trình viên, tổng cộng là bốn người, Lục Dương đều gặp mặt một lần rồi mới trở lại phòng làm việc của mình.
Bật máy tính lên.
Nhìn file manga được gửi tới.
Là
Nhìn một chút, Lục Dương hơi híp mắt lại, dưới sự yêu cầu của hắn, không cần cải biên cốt chuyện quá nhiều, trên cơ bản cứ dựa theo sách mà làm, đối với chất lượng của manga lần này, Lục Dương rất hài lòng.
"Manga tôi xem rồi, không tệ, mọi người cứ như vậy mà phát huy."
Lục Dương ở trên nhóm chat công ty gửi một tin nhắn.
Hà Nghệ: Cảm ơn ông chủ.[icon khuôn mặt cười].
Diệp Đồng: Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng !
Bạch Phượng: Cảm ơn ông chủ đã khích lệ, [tung hoa]
Trần Dư: Không uổng công mọi người đều cố gắng, chúng ta tiếp tục cố lên.
Giang Bạch:....
Nhìn mọi người tiếp tục làm việc, Lục Dương liền gửi manga đến cho Lữ Tiểu Vũ, ý bảo nàng có thể tìm các nền tảng truyện tranh để ký hợp đồng.
Đương nhiên, ký hợp đồng cũng không phải hợp đồng độc quyền phân phối, phải ký nhiều với các nền tảng khác, Lục Dương đối với các nên tảng tryện tranh bây giờ cũng không hiểu rõ, việc này cứ đưa Lữ Tiểu Vũ xử lý tốt hơn.
Hắn cũng muốn bắt đầu xây dựng một nền tảng riêng cho mình.
Dù sao dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào mình.
Thời điểm Lục Dương đang suy nghĩ, điện thoại vang lên, là Quan Nguyệt gọi tới.
"Lục Dương, anh đang bận chuyện gì vậy, anh đã vài ngày không gọi điện cho em rồi."
Từ giọng nói nghe được, Quan Nguyệt có chút ít tức giận.
Lục Dương nghĩ lại đúng vậy.
Mấy ngày nay đúng là hắn có chút bận rộn, đi một chuyến đến Thưởng Hại, rồi lại bị Trần Thu Nguyệt kéo tham gia tập luyện, còn phải lo chuyện công ty bên này.
Đúng là bên Quan Nguyệt có chút sơ sẩy.
Đương nhiên.
Lục Dương quyết không thừa nhận bản thân hắn quên gọi cho nàng được.
Lục Dương đi đến cửa sổ bên cạnh, mở cửa sổ ra nhìn ở bên ngoài, nói ra: "Bạn học Quan Quan, gần đây ta có chút đau răng, cho nên mới không dám tìm em."
"Tại sao?"
Quan Nguyệt có chút mờ mịt, đau răng thì có liên quan gì đến chuyện gọi điện cho mình.
"Bởi vì em quá ngọt đi rồi."
Thanh âm Lục Dương truyền đến.
Quan Nguyệt nghe xong, bật cười khanh khách, không nghĩ Lục Dương lại dẻo miệng như vậy, quá ngọt rồi..
Hắn từ lúc nào mà dẻo miệng như vậy?
Nhìn ngoài cửa sổ, Lục Dương bỗng mở to hai mắt, thanh âm có chút kích động nói: "Quan Quan."
"Làm sao vậy."
Quan Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Nhìn ngoài cửa sổ đi, tiếp rơi rồi!."
Trận tiếp đầu mùa của năm 2010 rốt cục vẫn phải rơi xuống, mặc dù chỉ là bông tuyết thật nhỏ, nhưng nó vẫn ở trong gió bay múa, như một tinh linh đang báo hiệu mùa đông tới rồi.
"Thật không?"
Quan Nguyệt vội vàng chạy lên sân thượng.
Quản nhiên, bên ngoài đã phiêu đãng một vài bông tuyết nhỏ.
"Thập đẹp."
Nữ nhân đều rất cảm xúc, Quan Nguyệt nghĩ đến, cái ngày mà mình nhận bức thư tình đâu tiên Lục Dương cũng có tuyết rơi.
Bông tuyết thật đẹp, nếu có Lục Dương bên cạnh thì quá tốt rồi.
"Nhanh lên gửi một tấm hình tới đây." Điện thoại truyền đến giọng nói Lục Dương.
"Chụp cái gì?"
"Chụp em với tuyết đi."
"Tại sao phải chụp em với bông tuyết?"
"Gần đây mắt anh hơi bị cận, phải ngắm ảnh chụp mỹ nữ mới đỡ hơn được."
"Em cũng coi là mỹ nữ sao?"
"Nếu anh nói không, em sẽ chạy tới đây đánh anh sao?"
Ký túc xá nữ sinh Đại học Hà Đông.
Quan Nguyệt ngây ngốc cười cười, trên khuôn mắt trái xoan hiện nét vui vẻ, hai bến xuất hiện má lúm đồng tiền đáng yêu.
"Thế tắt máy trước nha, tí nữ em gửi ảnh sang cho anh."
Quán Nguyệt cúp điện thoại, vội vàng chạy vào phong ngủ, kêu: "Oánh Oánh, tuyết rơi rồi, nhanh tới chụp cho ta một bức ảnh."
----
Trong văn phòng.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dương nhanh chóng trở lại bàn làm việc của mình, tiếng Ting Ting của QQ đã vang lên không ngừng rồi.
Mở ra nhìn.
Là Trần Thu Nguyệt gửi tới giọng nói.
n mở một cái.
Trong máy tính truyền đến giọng nói Trần Thu Nguyệt.
"Lục Dương, tuyết rơi rồi, ngươi thấy chưa?"
"Thấy rồi, vừa rồi anh đang làm thì nhìn thấy được."
"Anh một mực ở trong văn phòng? Tại sao lại trả lời tin nhắn của em muộn vậy."
Lục Dương ho một tiếng, nói ra: "Vừa rồi anh có chút việc phải xử lý, em tìm anh có chuyện gì?"
"Đi ném tuyết đi."
Trần Thu Nguyệt cười nói.
"Tuyết mới rơi ít như vậy,lấy đâu ra tuyết mà ném." Lục Dương nhìn ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi nhè nhẹ.
"Đi ngắm tuyết thì sao?"
Trần Thu Nguyệt thay đổi trò chơi.
"Lạnh quá rồi, không ra ngoài được đâu, nhỡ em bị cảm lạnh thì sao bây giờ?"
"Với lại vẫn phải giữ sức khỏe để luyện tập...."
Hàn huyên vài câu, Lục Dương mới tắt QQ, cầm lấy điện thoại bên cạnh, là Quan Nguyệt điện tới.
"Ảnh chụp em đã gửi qua rồi, anh nhìn xinh không?"
"Quá xinh luôn."
"Thật hay giả."
"Thật chứ."
"Lừa đảo, ngươi cẳn bản chưa xem qua đấy."
Lục Dương bị Quan Nguyệt tắt máy, lúc này hắn mới có thời gian mở tin nhắn ra, phát hiện bên trong có một bức ảnh, là cảnh tuyết rơi ngoài phong ký túc xá, nhưng bên trong chả có Quan Nguyệt nào cả.
Lắc đầu.
Lục Dương biết rõ, nhất định là Quan Nguyệt đã chụp nhiều tấm ảnh, nhưng không có tấm nào hợp ý, nên mới không gửi cho hắn.
Lục Dương tìm QQ của Từ Thi, gửi cho nàng một tin nhắn: "Tuyến rơi rồi, buổi luyện tập tối nay hủy bỏ, ngươi nhớ mặt nhiều quần áo, chú ý phải nhất định giữ ấm, bla bla..."
Một lát sau, Từ Thi gửi về một icon mỉm cười.
Được rồi.
Lục Dương thề, đây tuyệt đối là mỉm cười, tuyệt đối không có ý tứ gì khác từ nụ cười này.
Khu bảy ký túc xá nữ sinh.
Từ Thi đứng ở ban công, nhìn nội dung trên chiếc điện thoại, nàng mới nở nụ cười ngọt ngào: "Dung Dung, ngươi đi ăn cơm sao?"
Nhìn Hứa Dung Dung có ý định ra ngoài, Từ Thi hỏi.
"Đúng vậy, có cần ta mua đồ ăn dùm không."
Hứa Dung Dung biết rõ Từ Thi rất nhát gan, cho dù đi căn tin mua đồ ăn, nàng cũng xếp hàng cuối cùng, tuyệt đối sẽ không bao giờ chen ngang.
"Ta không ăn cơm, lúc ngươi đi về, có thể mua dùm ta cuộn len được không?" Từ Thi nhỏ giọng hỏi.
----
Sau khi xong việc, Lục Dương từ văn phòng đi ra.
Tuyết rơi đã làm cho Lục Thành càng ngày càng lạnh, nhiệt độ cũng thấp đi một tí, gió bắc thổi tới, làm cho người ta phát run cả người.
"Là nàng?"
Mới ra cửa, Lục Dương đã gặp được người quen, là học tỷ Tống Giai, bên cạnh nàng còn có cái đuôi Lâm Viện Viện.
"Học tỷ, thật không nghĩ tới, lại trùng hợp gặp học tỷ ở đây."
Lục Dương cười hì hì chạy tới, cùng Tống Giai chào hỏi, không nhìn sang Lâm Viện Viện bên cạnh.
"Chúng ta muốn tới Tây Môn ăn lẩu, học để muốn đi chung không?" Tống Giai nhìn Lục Dương hỏi, Lâm Viện Viện bên cạnh thì tỏ ra không vừa ý, rõ ràng mình và Giai Giai tỷ đang có không gian riêng tư, từ đâu mà mọc ra tên quỷ sứ đáng ghét này chứ.
Lục Dương suy nghĩ một chút, dù sao cũng đang định đi ăn cơm, đi ăn lẩu đương nhiên tốt hơn ăn cơm rồi.
"Được, vậy thì học để đi với."
Ở bên cạch, Lâm Viện Viện một mực không bị để ý tới, nàng tỏ ra khó chịu, không vui nói: "Lục Dương, ta cũng là học tỷ của ngươi, ngươi tai sao lại không chào hỏi, cái tên đại sắc lang này."
"Ngươi còn muốn làm học tỷ của ta?"
Lục Dương khinh bỉ nhìn nàng, chỉ vào bả vai của mình, nói ra: "Đợi ngươi trưởng trành rồi tính sau."
"Ta đã rất lớn rồi !" Lâm Viện Viện trả lời.