Chương 109: Quan Nguyệt Đi Điều Tra Công Tác
Cảnh sát tìm ở trong rương hành lý của Hàn Đông thì thấy số tiền của Lưu Lỗi.
May mắn là tìm được sớm, nếu muộn thêm mấy ngày, Hàn Đông đem số tiền đi trả nợ, hoặc tiêu sài, thì số tiền này khó cầm trở lại tay rồi.
Lưu Lỗi tổng cộng mất ba vạn ba, được cảnh sát đưa lại ba vạn hai.
----
Chuyện này sảy ra ở khoa máy tính, đã gây nên sóng gió to lớn.
May mắn Lục Dương đã sơm dặn dò xuống, nên bọn Lý Minh Bác cũng không đem chi tiếc chuyện này nói ra, chỉ nói là nghiệp vụ cảnh sát cao, tự điều tra ra được, nên không ai biết rõ tác dụng Lục Dương trong đó.
"Em đã sớm nhìn ra Hàn Đông không phải người tốt rồi, đáng đời hắn bị bắt."
Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương đi dạo.
Lục Dương cười nói: "Em lúc nào thì nhìn ra được."
Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương, mắt phượng mỉm cười.
Lục Dương nhìn thấy cảnh đó, lại nhìn một chút vào cặp đổi đỏ mọng kia.
"Buổi chiều em có rảnh không."
Lục Dương hỏi.
Trần Thu Nguyệt liếc hắn một cái, nói ra: "Anh muốn làm gì."
"Cửa hàng bên kia gọi tới, nói hai giờ chiều nay sẽ đem đồ dùng tới nhà, em có muốn đi xem một chút không, xem cái giường mới thế nào."
"Đang còn ban ngày, ngươi nói cái gì vậy." Trần Thu Nguyệt véo véo Lục Dương một chút, trong mắt thì lại lộ vài phần mong chờ.
Lục Dương bắt lấy tay của nàng, nói ra: "Ban ngay mới có ý tứ."
---
Một giờ chiều, cửa hàng bên kia gọi tới, nói đồ dùng sắp được đưa đến, so với thời gian dự tính còn sớm hơn một tiếng.
Trần Thu Nguyệt liền chỉ huy công nhân bốc vác, đem đồ dùng trang trí theo ý mình.
Đồ điện gia dụng cũng lần lượt đưa tới.
Lục Dương đi theo chỉ dẫn, nhờ họ lắp rắp vào nơi hắn yêu cầu.
Chờ tất cả mọi người đều rời đi sau đó, Lục Dương nhìn nhìn căn phòng.
Sau khi thêm một số đồ dùng, căn phòng liền trở đẹp mắt hơn, nếu như lúc trước sống ở đây chỉ có cảm giác như đang đi thuê, thì bây giờ cảm giác như một gia đình.
"Giường chiếu trải xong chưa."
Đóng cửa lại, Lục Dượng đi đến phòng ngủ hỏi Trần Thu Nguyệt.
"Tốt rồi, Anh em đi."
Lục Dương đi tới.
Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đang nhổn lên trải giường, thân thể hướng lên phía trước, đang đem ga giường làm thành các cạnh đều nhau, bờ mông ngẩng cao.
Lục Dương thấy vậy, đi qua, tiện tay vỗ một cái trên mông.
Trần Thu Nguyệt quay đầu lại, lộ ra bộ dạng giận giữ.
...
"Chúng ta không phải là chó mà...."
....
---
Trạm xe buýt Tây Môn.
Xe buýt 107 dừng ở ven đường, nơi này là trạm dừng cuối cùng, hàng khách trên xe đều lần lượt đi xuống, trong đám người có hai thiếu nữ xinh đẹp.
"Quan Quan, đến rồi, gọi điện đi thôi?"
Sau khi xuống xe, Triệu Oánh Oánh nhìn xung quanh một lần.
Nơi này thật là náo nhiệt.
Quan Nguyệt lắc đầu nói ra: "Trước đi tới cổng trường đã, ta muốn cho hắn một phen bất ngờ."
"Được rồi, hôm nay đi theo ngươi, làm ta mệt chết đi được." Triệu Oánh Oánh phàn nàn nói.
Quan Nguyệt kéo cánh tay của nàng, nói ra: "Oánh Oánh, ta bảo Lục Dương mời ngươi ăn cơm tối nay được chưa"
"Được, chính ngươi nói đây, ngoéo tay."
Hai nữ sinh một hồi đùa giỡn, đi theo dòng người tới trước cửa trường đại học.
Ở trước cửa trường.
Quan Nguyệt gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng chuông vang lên cả buổi, nhưng không ai nghe máy.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Oánh Oánh thở dài nói ra: "Quan Quan, ta đã nói sớm ngoại một chút, hiện tại thì hay rồi, gọi cũng không gọi được, tối nay khỏi được ăn cơm rồi."
Quan Nguyệt nhíu mày, nói ra: "Hắn nhất đinh đang có chuyện gì đó bận nên không nghe máy được, để tí nữa chúng ta lại gọi tiếp."
Chung cư Hoa Đình.
Một cánh tay cường tráng thò ra từ trong chăn ra, cấm lấy điện thoại, nhìn nhìn nhưng không nghe máy.
"Điện thoại của Quan Nguyệt."
Lục Dương khẽ run rẩy, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống.
"Anh làm sao vậy."
Trần Thu Nguyệt nằm bên cạnh tò mò hỏi.
"Có chút việc, anh phải đi nghe điện thoại."
Lục Dương đứng dậy, mặc vào áo ngủ, đi đến ban công.
Trần Thu Nguyệt cũng không hoài nghi điều gì.
Đi ra ban công, từng cơn gió thổi ra hơi lạnh, làm Lục Dương tỉnh táo lại không ít, hắn cầm lấy điện thoại, gọi lại.
Tại sao lúc này Quan Nguyệt lại gọi tới.
Bình thường không phải buổi tối mới gọi sao.
Vang lên hai tiếng, điện thoại liền có giọng nói, Lục Dương giảm thanh âm xuống thấp: "Quan Quan, gọi điện cho anh có việc gì không?"
"Anh đoán xem em đang ở đâu?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào của Quan Nguyệt.
"Em đang ở đâu?"
Lục Dương suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt hắn liền thay đổi, cả kinh nói: "Em đừng nói là đang ở trường của anh nhé."
"Bingo."
Giọng nói từ trong điện thoại xác nhận Lục Dương đã đoán đúng.
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở trước công trường học, bên này có một tòa nhà của viện y học."
"Được, anh biết rồi, em chờ anh mốt tí, anh tới liền đây."
Cúp điện thoại, Lục Dương trở lại phòng.
"Anh có chút việc, cần phải ra ngoài xử lý." Lục Dương cũng không giải thích nhiều, mặc vào một bộ quần áo mới, lại dặn dò: "Em cứ ở đây nghỉ ngơi, không cần trở về ký túc xá, tý nữa anh mua đồ về cho."
"Dạ."
Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, nàng có chút mệt mỏi.
Thang máy trực tiếp đi xuống tầng hầm.
Quan Nguyệt đang ở cổng Tây Môn, Lục Dương đương nhiên không thể tự nhiên từ đây đi tới được, nên hắn bắt buộc phải đi vòng, từ phía Đông đi đến hơi xa, bắt buộc phải lái xe mới được.
Đi qua ba cột đèn xanh đèn đỏ, Lục Dương lái xe từ cửa Đông đi vào trường học, sau đó lại tiếp tục hướng về phía Tây Môn, dừng xe ở phụ cận.
Trên xe.
Lục Dương cận thẩn kiểm tra y phục của mình lần cuối, xác định ở trên không có bất kỳ thứ gì có liên quan đến nữ nhân, hắn mới từ trên xe đi xuống, hướng phía Tây Môn đi tới.
Không đến một hồi.
Lục Dương đã nhìn thấy hai nữ sinh.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh.
Hai nữ sinh đều rất xinh đẹp, đặc biệt là Quan Nguyệt, nàng giống như nữ sinh ngọt ngào ở nhà bên cạnh, đưa tới rất nhiều ánh mắt thu hút.
"Bên này."
Lục Dương vẫy vẫy tay.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đều đi tới.
Đi đến bên cạnh Quan Nguyệt, Lục Dương nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nói ra: "Sao em lại tới đây?"
"Em không thể đến à."
Quan Nguyệt đánh gia Lục Dương, lại hỏi: "Vừa rồi tại sao anh không nghe máy."
"Anh đang có chuyện gấp cần xử lý, không để ý tới điện thoại, về sau lại nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại cho em đây này."
Lục Dương giải thích.
Hắn cũng không dám nói, thời điểm nàng gọi hắn đang bận làm gì, nếu nói ra, khẳng định ngày mai sẽ nhìn thấy xác của hắn dưới sông.
"Được rồi Quan Quan, ngươi cũng không phải tới đây điều tra công tác, hỏi nhiều như vậy làm gì." Triệu Oánh Oánh ở một bên trêu ghẹo mà nói, lại giải thích với Lục Dương: "Hôm nay ta cùng Quan Quan đi nội thành chơi, nên muốn đến trường học của ngươi thăm quan một chút."
"Hoan nghênh hoan nghênh, bất quá, trường của ta cũng không có gì đẹp mắt, so với trường của ngươi còn kém xa." Lục Dương cũng không phải là đang khiêm tốn, mà sự thật chính là như vậy.
"Còn chưa ăn cơm phải không?"
Quan Nguyệt lắc đầu nói ra: "Giữa trưa chúng ta chỉ mới ăn hai xiên thịt nướng."
"Nhìn bộ dạng ủy khuất của em như vậy, tối rồi, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ làm một bữa tiệc lớn, trường học của anh có một quán ăn mùi vị không tệ, để anh mang em đi nếm thử."
"Được."
Nói xong, Quan Nguyệt kéo cánh tay của Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Ta nói mời ngươi ăn cơm tối, thế nào, không có lừa ngươi chứ."
"Đúng vậy, cảm ơn bạn học Quan Quan." Triệu Oánh cười nói.
Mang theo hai nữ sinh đi vào nhà hàng 'Tây'.
Nghe nói Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh thích ăn mực, Lục Dương liền kêu nhân viên mang hai món mực lên, một món mực nướng, một món mực hập, thêm vài món ăn, còn gọi cho các nàng hai ly sữa bò.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, ba người vừa nói vừa ăn, nhưng không chú ý đến, ánh mắt u buồn bên ngoài thu ngân.
"Đây là người thứ tám rồi."
Người phụ nữ trung niên bẻ ngón tay tính tính.
Cố bé Tú Tú ở quầy thu ngân cúi đầu, thở dài âm u