Chương 108: Sớm Có âm Mưu
Xuất hiện ở trong webcam không phải ai khác mà chính là người quen cũ.
Hàn Đông.
Hắn học cùng lớp Trần Thu Nguyệt, ở tại ký túc xá đối diện bọn Lục Dương.
Hàn Đông thường xuyên hay đến phòng 504 để coi Đinh Siêu chơi game, ưa thích ở phía sau chỉ trỏ, về sau nhờ Lục Dương lắp rắp không được, bèn nói xấu hắn khắp nơi.
Lục Dương cũng không bất ngờ khi người ăn trộm lại là Hàn Đông.
Nhân phẩm của gia hỏa này tuyệt đối có vấn đề.
Một ít nghi ngờ cuối cùng trong lòng của Lục Dương cũng được gỡ bỏ.
Chắc là Hàn Đông cùng một chỗ chơi bóng rổ với Lưu Lỗi, ngẫu nhiên nghe được Lưu Lỗi mới nhận được một khoản tiền cất trong ký túc xá, lại quen thuộc chỗ nằm của Lưu Lỗi, nên nhân cơ hội không có ai tới lấy.
Còn vấn đề về cửa phòng.
Thời điểm Lưu Lỗi bị mất tiền, trên nắm cửa có vết cạy, lúc ấy Lục Dương còn nghi ngờ tên trộm có tay nghề lợi hại, dùng phương pháp gì đó để mở khóa, bây giờ khả năng này không phải rồi.
Nhớ lại lúc nhận phòng, cả bọn hắn bàn bạc sẽ để chìa khóa đặt ở trên cửa, có lẽ Hàn Đông ở bên kia đã thấy được.
Nếu như vậy, thì việc này Hàn Đông đã suy nghĩ cực lâu, đem chiếc chìa khóa phòng 504 đánh thêm một chiếc, nếu như vậy thì việc này....
Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho Lưu Lỗi một cuộc: "Lưu Lỗi, đã tìm được hung thủ rồi, là Hàn Đông, bây giờ người cùng phụ đạo viên nhanh chạy tới."
Ở trong video, Hàn Đông đang tìm tòi khắp nơi, từ trong tủ đến ngăn kéo, cái gì hắn cũng mở ra nhìn, còn leo lên chăn Lục Dương, tìm toài khắp nơi.
Hàn Đông đã bị tiền làm mờ mắt, hắn không có phát hiện rằng, mọi hành động của mình đã bị chiếc webcam đặt ở trong chậu hoa trên cửa sổ quay hết.
Hàn Đông tìm ở chỗ Lục Dương không có, bèn chạy tới các chỗ khác tìm toài.
Trong màn hình đã mất dấu Hàn Đông, nhưng Lục Dương biết rõ, hắn ta vẫn còn ở trong phòng mà chưa rời đi.
Thật đúng là lòng tham không đáy mà.
Nếu sau khi Hàn Đông trộm được tiền Lưu Lỗi, vứt đi chìa khóa, cầm tiền giấu đi, có lẽ cả đời này hắn cũng không bị phát hiện. Nhưng bây giờ lại nổi lên lòng tham, liều mạng lần nữa, làm hắn bị người ta phát hiện.
Ngươi không biết, một bài chỉ sài được một lần thôi sao.
Đúng là tham lam là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Tìm cả buổi.
Hàn Đông cũng không phát hiện tiền giấu ở đâu, hắn ảo não một hồi, chuẩn bị trở về phòng học, hắn cũng mới chuồn học đi ra, bây giờ phải tranh thủ thời gian trở lại để không làm ai nghi ngờ.
Cửa bị mở ra, Hàn Đông trợn tròn mắt.
Ngoài cửa phụ đạo viên Kiều Khai Minh cùng Lưu Lỗi, Đinh Siêu, Lý Minh Bác đều sắc mặt không tốt nhìn hắn.
"Các ngươi, sao lại ở đây???"
Sắc mặt Hàn Đông trở nên tái nhạt.
Hắn không nghĩ tới hôm nay mình lại bị bắt, nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, thân thể hắn hơi hơi phát run, nước mắt thiếu chút nữa mà rơi.
Sắc mặt Lưu Lỗi âm trầm, vài ngày trước bọn hắn còn cùng chơi bóng rổ, còn muốn tạo cơ hội hòa giải Hàn Đông với Lục Dương, thật không nghĩ tới, Hàn Đông dám làm như vậy với hắn, lúc đầu Lục Dương nói hung thủ là Hàn Đông, Lưu Lỗi còn có chút khó tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy....
Lưu Lỗi lạnh lùng mở miệng: "Hàn Đông, ngươi có cần phải giải thích gì không?"
"Ta..." Hàn Đông mở miệng ngập ngừng, không biết nên nói cái gì, nói dối? Hắn cũng không biết nên bắt đầu nói dối từ đâu, bị người ta bắt tại trận, còn nói cái gì bây giờ, đầu hắn nhanh chuyển động, muốn tìm một biện pháp thoát thân.
"Hàn Đông, em làm thầy quá thất vọng rồi."
Kiều Khải Minh thở dài.
Hẳn còn tưởng là người ở bên ngoài lẻn vào đây ăn trộm, sắc mặt của hắn còn hơi hơi tốt, thật không nghĩ đến, tên trộm kia lại chính là sinh viên của mình.
Giặc nhà khó phòng !
Đinh Siêu giận dữ nói: "Hàn Đông, ta đã sớm biết trước, ngươi là một thằng tiểu nhân."
"Vào trong nói chuyện."
Kiều Khải Minh chỉ vào trong phòng.
Mấy người đều đi vào phòng.
"Hàn Đông, Tại sao em lại ăn trộm tiền, còn ba vạn của Lưu Lỗi, em để ở đâu?"
Kiều Khải Minh chất vấn.
"Em không có lấy tiền Lưu Lỗi."
Hàn Đông sống chết không thừa nhận, đây là phương pháp mà hắn vừa nghĩ đến, hắn biết rõ, nếu mình thừa nhận ăn trộm tiền của Lưu Lỗi, thì lúc đó mình mới xong đời.
Bây giờ vẫn còn chút cơ hội.
"Ngươi còn không chịu thừa nhận."
Lưu Lỗi xông vào túm cổ áo Hàn Đông.
Hàn Đông cũng không phản kháng, bắt lấy tay Lưu Lỗi: "Ta thật sự không ăn trộm tiền của ngươi, ta chỉ nghe nói, Lục Dương có mười vạn tệ để ở trong phòng, nên đâu óc bị chập mạch, muốn học theo tên trộm kia, đem tiền cầm đi, nhưng mà sau khi đi vào, ta liền hối hận."
"Ta biết làm vậy là không đúng, nên cũng không có lấy tiền mà liền rời đi, vừa rồi chuẩn bị rời khỏi thì gặp các ngươi, không tin các ngươi cứ kiểm tra người ta mà xem."
.....
Mấy người nhìn nhau.
Không nghĩ tới gia hỏa này lại khó giải quyết như vậy.
Sống chết không chịu thừa nhận.
Soát người hữu dụng không? Đương nhiên là không rồi, nhìn giả hỏa nay cảm thấy hắn vẫn chưa lấy được tiền.
Kiều Khải Minh thản nhiên nói: "Hàn Đông, em không thừa nhận cũng vô dụng, chuyện này trường học sẽ giao cho cảnh sát xử lý, để xem em có thể dùng thủ đoạn của mình che giấu được bao lâu."
Nghe được lời nói của Kiều Khải Minh, sắc mặt của hắn biến đổi, nhưng vấn cắn răng không chịu thừa nhận.
Ngày tại thời điểm mấy người bọn họ đang bó tay.
Cửa phòng mở ra, Lục Dương bước vào phòng.
Đinh Siêu liền kể lại tình huống vừa rồi, sau khi nghe xong, Lục Dương nhìn Hàn Đông, nói ra: " Ngươi xác định, sau khi vào đây, người liền cảm thấy hối hận, liền buông tha việc trộm tiền?"
"Đúng vậy."
Hàn Đông gật đầu, hắn phải giữ vững điểm này, tội chưa ăn cắp với ăn cắp vài vạn tệ, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Một cái thì có khả năng bị xử phạt hành chính, một cái có khả năng đi tù ba năm trở lên.
"Vậy thi ta đành mời ngươi xem video này."
Lục Dương cầm ra chiếc USB, cắm vào máy tính của Lưu Lỗi.
Video bắt đầu phát.
Ở trong video, Hàn Đông tìm toàn khắp nơi ở tù đồ Lục Dương, còn bò trên giường tìm, video có độ dài khoản chừng mười phát, chứng minh Hàn Đông ở trong phòng mười phút cũng không rời đi.
"Có phải cái này là vừa vào phòng liền hối hận không?" Lục Dương nhìn hắn.
Chân tay Hàn Đông mềm nhũn, thiếu chút nữa nằm ngửa trên đất, may mắn kịp thời đặt tay lên mặt bàn, mới giúp hắn khỏi ngã.
"Trong lúc học quốc phòng, ngươi đã biết chỗ chúng ta để chìa khóa, liền cầm chia khóa đi đánh một chìa dự phòng, ta hoài nghi, đây không phải lần đâu người vào đây." Lục Dương quay đầu nói với Kiều Khải Minh: "Thầy không cần quan tâm câu trả lời của hắn, cứ gọi cảnh sát đi, hắn cho rằng cảnh sát không có cách nào giúp hắn mở miệng sao."
"Chỉ cần cảnh sát vào cuộc, cho dù hắn chôn ba vạn dưới lòng đất họ vẫn tìm được, ăn trộm nhiều tiền như vậy, đủ để hắn đi ba năm rồi."
Kiểu Khải Minh nhìn thật sâu Hàn Đông, sau đó lắc đầu.
Hắn lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.
"Thưa thầy, em sai rồi, em bị ma sui quỷ khiến, thầy có thể tha cho em một lần được không?"
Hàn Đông khẩn cầu.
Có chút sai lầm có thể tha thứ, có chút thì không thể.
Sau nửa giờ, Hàn Đông được cảnh sát bế đi, ở trong cục mấy giờ, hắn đã khai toàn bộ vụ việc.
Hắn vốn đã có tiền án tiền sử, chỉ tại lúc đó hắn mới cấp 3, còn trẻ vị thanh niên, nên mới không có bị truy cứu trách nhiệm.
Lên đại học, vì muốn thể hiện mình có tiền, hắn đã vay tiền để mua điện thoại, xe đạp điện, máy tính, về sau tới thời điểm trả nợ thì hắn không có tiền.
Với lại chỗ hắn vay tiền lại là của xã hội đen, nếu dám quỵt nợ, chắc hẳn là hắn có một vé tham gia 'squid game' , lại nghe nói Lưu Lỗi có mấy vạn tiền mặt để ở trong phòng, hắn liền lên kế hoạch, thừa dịp trong phòng 504 không có người, hắn dùng chìa khóa ăn trộm mở cửa đi vào, lặng lẽ đem tiền trộm đi.
Với lại số tiền đó cũng chỉ đủ để trả cả gốc lẫn lại, cũng không dư được mấy, để muốn cuộc sống đại học phía sau thoải mái hơn, hắn liền chủ ý đến mười vạn của Lục Dương.
Cuối cùng lại đem mình rơi vào bẫy.